BLOG Tâm Sự & Tình Cảm

Trưởng thành – Chặng đường đơn độc đến lạ

5/5 - (2 bình chọn)

Đã từng hứa sẽ trưởng thành cùng nhau, để rồi mỗi một ngày trôi đi, lại có một người đột nhiên rẽ đi hướng khác. Vì chúng ta lớn rồi, đều phải có lối đi cho riêng mình. Thế mới biết, hóa ra, trưởng thành đơn độc đến như vậy….

1. Hình như chúng ta sớm đã không còn là những đứa trẻ

Những đứa trẻ và người lớn không có ranh giới cố định. Năm tháng vô tình, bất giác quay người lại. Lúc này mới nhận ra, mình từ lâu đã không còn là đứa nhỏ hồn nhiên lúc xưa.

Ranh giới mong manh

Năm tháng vô ưu vô lo đó. Những ngày chỉ có xoay quanh cái vòng ăn, ngủ, học đó, kéo nhau đi đâu xa lắm, để lại đây những muộn phiền, mệt mỏi.

Ngày xưa không thích ngủ trưa. Lại còn hay tự hỏi, người lớn làm gì mà có thể thức sớm như vậy. À, hoá ra mình thì có báo thức, có ba mẹ gọi dậy. Còn ba mẹ và những người lớn khác, thứ gọi họ dậy, là bóng mình hồn nhiên say ngủ, là cơm áo gạo tiền…

Bắt đầu nhận ra, mình đã không còn là đứa trẻ năm nào

Ngày xưa hay hỏi, ba ơi, cái này là gì, mẹ ơi cái này là tại sao. Năm tháng dần trôi, những thứ không biết còn rất nhiều. Nhưng những thứ phải lo còn nhiều hơn thế.

Sự háo hức tìm tòi học hỏi năm xưa trốn đi đâu mất. Và từ lúc nào đó, mình cũng bắt đầu như ba mẹ, học cách thức dậy. Cứ ngủ hoài ngủ hoài, đời mình, ai lo?

2. Trưởng thành, chuỗi ngày làm quen với đơn độc

Chúng ta rất khác nhau

Tự nhiên ngồi lẩm nhẩm đếm lại. Mình còn bao nhiêu người bạn. Nếu tính đến những người bạn thân thật sự, có khi còn chưa đầy một bàn tay.

Ai rồi cũng phải lớn lên, đi tìm kiếm nơi mình thuộc về. Hồi xưa mình cười đùa ríu rít bên nhau vui lắm. Trưởng thành cả rồi, không còn nhớ nổi, mình đã bắt đầu quen với việc làm bạn với chiếc tai nghe và chiếc điện thoại vô tri vô giác từ bao giờ.

Các cậu ấy đi trên lối đi của riêng mình. Mình cũng phải đi trên con đường mình đã chọn. Chúng ta vốn dĩ không hề giống nhau.

Ngày xưa vì ngồi chung một lớp, cùng chung một mái trường mà vui vẻ với nhau. Trưởng thành rồi, chúng ta giờ chỉ còn là những con người khác nhau trong xã hội bao la.

Trưởng thành-chặng đường khiến người ta khó quên
Trưởng thành-chặng đường khiến người ta khó quên

Tháng ngày đơn độc

Hồi nhỏ nôn nao trưởng thành lắm. Bây giờ mới thấm, trưởng thành, là ngày tháng làm quen với cô đơn. Đôi khi có cả những đêm dài ngập trong nước mắt.

Những ngày mới bước chân đến thành phố mới.  Hôm đầu tiên bước vào một lớp học mà mỗi đưa trong đó là một tỉnh khác nhau. Những ngày gặp đồng nghiệp mới, mỗi người là một hoàn cảnh khác nhau.

Có rất nhiều những ngày như thế. Ở thành phố này, không còn chúng ta, không còn tụi mình. Chỉ có mình và rất nhiều người xa lạ…

Đơn độc thật đó. Nhưng đó là cuộc đời, là lối đi mình lựa chọn. Dù phải trả giá bằng những ngày đầy mệt mỏi và nước mắt, vẫn không thay đổi tâm nguyện thuở ban đầu.

3. Mùi vị trưởng thành dù đắng dù ngọt cũng khiến người ta khó quên

Những trang nhật ký sờn cũ vì thắm mùi nước mắt. Biết bao nhiêu ngày cô đơn và lạnh lẽo ở một nơi không phải là nhà. Nghĩ đến chợt thấy lòng mình thắt lại.

Nhưng mà nói cho cùng, chỉ có trưởng thành, mình mới có thể theo đuổi những gì mình ước mơ. Chỉ có trưởng thành, vòng tay mình mới đủ rộng để che chở những người mình yêu thương. Thế giới rộng lớn bao la, phải trưởng thành để còn đi đến những nơi cần đi, gặp mặt những người cần gặp.

Mùi vị của quá trình này, là đắng, là cay, là ngọt, là bùi. Mình không xác định rõ được. Chỉ biết rằng, nó thực sự khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Năm tháng đó, mình đã chống chọi với cuộc đời khắc nghiệt như thế nào. Thời khắc đó, mình đã đi tìm thế giới của mình ra sao.

Trưởng thành, đơn độc thật đó, nhưng trong sự đơn độc đó, chúng ta có thể nhìn thấy một chính mình rất khác. Một người đầy dũng cảm, ôm ấp những ước mơ, một mình chạy giữa gió mưa tìm kiếm nơi mình thực sự thuộc về…

Xem thêm: Đã Bao Giờ Bạn Lang Thang Đi Tìm Chính Mình