Âm thanh của thành phố
Tâm Sự & Tình Cảm TẢN VĂN

Âm thanh của thành phố

5/5 - (9 bình chọn)

Tôi tự hỏi sau này khi đã rời thành phố nơi mình từng gắn bó, thứ âm thanh nào sẽ khiến tôi luôn nhớ nhất? 

Sinh ra vốn là con người nhạy cảm, thích quan sát, thích lắng nghe. Tôi đã thu trọn mọi âm thanh phát ra của thành phố, của cuộc sống xung quanh mình. Giống như lúc này, khi đang ngồi gõ những dòng chữ lúc 2h sáng. Tôi chợt lắng nghe tiếng mưa tí tách rơi. Mưa rơi trên mái nhà, lộp độp trên chiếc lá lộc vừng ban công trước mặt. Nghe cả tiếng mưa thấm vào từng lớp đất, mưa lách tách trên những chum nước ngoài hiên…

Nếu rời thành phố này, tôi sẽ kể cho bạn nghe về âm thanh nhộn nhịp của đường phố. Tôi thường có thói quen đứng trên chiếc cầu đi bộ. Một mình. Thu trọn tầm mắt sự náo nức, bận rộn của dòng người và xe cộ. Âm thanh của tiếng còi xe, của tiếng loa phát ra từ một cửa hàng nào đó; âm thanh của tiếng nói cười, của tiếng rao khàn khàn từ người đàn ông bán bánh bao nóng… 

Thành phố là sự kết hợp đầy đủ của mọi thứ âm thanh. Buổi sáng sớm là âm thanh yên ắng, tĩnh mịch đến lạ. Nếu chăm chú nghe là có thể cảm nhận được chiếc lá khô vừa lìa cành, rơi khẽ xuống mặt đất. Buổi trưa, ngoài đường là tiếng xe cộ nối đuôi nhau bận rộn, là sự náo nhiệt của cửa hàng cửa hiệu. Trong ngõ, trong những con hẻm là tiếng rì rầm nói chuyện của mấy bà bán hàng nước. Đâu đó là âm thanh lạch cạch bát đĩa vọng ra từ những ngôi nhà; là tiếng mấy đứa trẻ con hò hét đuổi nhau; là tiếng ngáy o o của bác xe ôm vừa kịp chợp mắt… Còn buổi tối là cái sôi động quen thuộc hắt ra từ ngoài phố, trong những quán bia, quán cà phê, trên phố đi bộ,…

Nếu rời thành phố này, tôi sẽ không thể quên thứ âm thanh đều đều, xúc động vang lên của tiếng chuông nhà thờ lớn. Âm thanh nhẹ nhàng, bình yên xen lẫn tiếng hát, tiếng cầu nguyện chân thành của những đứa con hòa cùng dòng nước mắt không ngừng chảy. 

Âm thanh của thành phố

Xem thêm: Bánh khúc nóng – Món quà của tuổi thơ

Cuối tuần, thong thả bước dạo bên bờ hồ, tôi nghe được những âm thanh bình yên của cuộc sống. Dòng người hai bên đường vẫn hối hả đi. Mặc cho chim sẻ, chim câu, chim chào mào ríu ra ríu rít. Gió vẫn thổi đều mát lạnh, làm lao xao những tán cây liễu rủ, làm lợn gợn những lớp sóng lướt trên mặt hồ. Không ngờ, giữa chốn thủ đô xô bồ, nhộn nhịp là thế, ngay giữa trung tâm vẫn còn có nơi khiến lòng người nhẹ nhàng, thanh thản đến vậy. Âm thanh từ tiếng đàn violin cất lên từ góc cửa sổ xa xa của một người nghệ sĩ nào đó. Âm thanh tĩnh mịch, thiêng liêng toát ra từ tháp rùa cổ kính. Còn cả tiếng trò chuyện thầm thì, râm ran của cặp vợ chồng già đi bộ thể dục…

 Thành phố không chỉ là những thanh âm của cuộc sống thường nhật. Mà còn là âm thanh lặng lẽ về đêm mỗi khi nhắm mắt nghĩ về những năm tháng chênh vênh của tuổi trẻ. Đêm khuya. Xóm trọ sinh viên dường như đã đi vào giấc ngủ. Ngồi một mình, suy nghĩ về những thứ còn vướng bận trong lòng. Mới thấy được thành phố hóa ra cũng có lúc im lặng, trầm ngâm, tự đối diện với bản thân. Như chính tôi lúc này vậy. Cái bận rộn ban ngày ở đâu không thấy, chỉ thấy toàn nỗi cô đơn, trống vắng bao trùm màn đêm. Và tôi vẫn muốn gửi tới ai đó, về thứ âm thanh buồn nhưng dịu dàng của thành phố khi một ngày mới chưa bắt đầu.

Nếu có một thứ âm thanh khiến tôi muốn phải quên đi, thì đó là âm thanh của tiếng thở dài vào tối mùa đông năm ấy. Chính xác là ngày tôi và cậu dừng lại mối quan hệ 3 năm 4 tháng 12 ngày. Tiếng thở dài của cậu, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng của tôi, tiếng thời gian trôi chầm chậm ngoài kia… Tất cả tôi đều không muốn nghĩ tới. Nhưng tôi trách bản thân mình nhiều hơn. Vì hèn. Vì càng cố quên thì càng nhớ.

Âm thanh của thành phố

Xem thêm: Viết cho người bạn cũ từng thân

Cuối cùng, nếu được phép gói lại một thứ âm thanh của thành phố này, để mang theo. Thì tôi sẽ lựa chọn âm thanh của sự sống, của tình người mà thành phố đã tặng ngày tôi tuyệt vọng nhất. Đằng sau những tuyệt vọng tưởng như rơi xuống vực thẳm của mình. Thật may vì vẫn còn những con người xa lạ chìa bàn tay ra cứu giúp. Âm thanh của thành phố, của mọi người hôm ấy đã ôm tôi thật nhiều. Đã trò chuyện cùng tôi thật lâu. Và không nói được gì ngoài cảm ơn tất cả.

Ai đó từng nói với tôi: Cuộc sống là quyện hòa của nhiều thứ âm thanh. Nếu  lắng nghe và giữ một trái tim tích cực, cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.

Có những lúc chỉ muốn trốn chạy cuộc sống, trốn chạy những sự thật đau lòng. Tôi lại ngồi lắng nghe thứ âm thanh của thành phố này. Chầm chậm quan sát cuộc sống đang diễn ra xung quanh mình. Nó chẳng khác gì ngày thường, nhưng sao mà bình yên đến thế.