Đã từng có một thanh xuân như thế
BLOG Tâm Sự & Tình Cảm TẢN VĂN

Thanh xuân này có chị mà trở nên rực rỡ

4.4/5 - (7 bình chọn)

Thanh xuân là khoảng thời gian tươi đẹp trong cuộc đời mỗi người. Khi về già, có lúc ta sẽ tự hỏi mình: thanh xuân của chính mình, đã có gì ở đó?

Thanh xuân của các cậu có gì? Tôi trả lời trước nhé! Thanh xuân của tôi, đã may mắn có được một tình bạn đẹp. Cậu ấy đối với tôi không chỉ là 2 chữ “tri kỷ”. Mà giờ đây cậu ấy còn hiện diện trong đời tôi với một thân phận đặc biệt hơn – chị gái.

1. Ta gặp nhau giữa thanh xuân tươi đẹp.

Tôi 21 tuổi, cậu ấy 20, thế mà người ta lại là chị của tôi…

Đã từng có một thanh xuân như thế

Tôi của năm 18 tuổi đã không học hành chăm chỉ…Kỳ thi đại học năm ấy, tội trượt dài trong nước mắt.

0.25, con số rất mong manh, nhưng là khoảng cách vô hạn giữa tôi với ước mơ của mình.

Năm 18 tuổi ấy, tôi từ một đứa hoạt bát, trở nên khép mình lại. Tôi từ một đứa hay cười, biến thành con người trầm mặc. Tôi là cái bóng lặng lẽ trong ngồi trường đại học mà phút cuối ba mẹ ép vào. Họ không cho phép tôi buông xuôi. Họ muốn tôi cho dù là không thích cũng phải tiếp tục học. “Học để mà có tương lai với con nhà người ta!”. Tôi cứ thế mà đi qua cái tuổi 18 đẹp nhất cuộc đời ấy, một cách đau đớn.

Nhưng tôi là một đứa bướng bỉnh, tôi chẳng chịu an phận. Vào một buổi sáng tháng 3 năm 2019, tôi đã có một quyết định táo bạo: thi lại. Tôi thà sống hết mình một lần để biết được giới hạn của bản thân có thể đi được bao xa. Chứ chẳng muốn mãi là kẻ yếu đuối nhu nhược, chỉ biết mượn nước mắt làm thứ rượu giải sầu.

3 tháng, tôi chạy đua với mọi giới hạn của bản thân. Vừa học ở trường đại học cũ, vừa tự mình ôn thi lại. Có lúc, tôi gần như gục ngã. Nhưng chẳng hiểu sau, những lúc đó, vẫn luôn có một niềm tin gì đó, kéo tôi đứng dậy.

Có câu “trời không phụ lòng người”. Tháng 8/2019, tôi chính thức trở thành tân sinh viên ở ngôi trường mình thích. Tôi là một cô gái học ngôn ngữ Trung Quốc.

Thanh xuân rực rỡ nhưng khô cằn

Vào học ở môi trường mới này, tôi như cá gặp nước, tung hoành ngang dọc. Thanh xuân của tôi cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời. Tôi hoạt bát, tôi hay cười, tất cả như để bù cho sự im lặng của một năm trước đó.

Mọi thứ cứ suôn sẻ cho đến hết năm nhất. Tôi có thành tích học tập tốt ngoài mong đợi. Bạn bè cũng rất nhiều, mỗi ngày đi học đều tụm 5 tụm 7. Nhưng tôi vẫn luôn thấy, hình như là bản thân đang thiếu một cái gì?

Đã từng có một thanh xuân như thế

Và tôi đã nhận ra, tôi lúc đó vẫn đang tìm kiếm cho mình một tri kỷ. Không phải tôi không coi trọng những người bạn đại học của mình. Chỉ là quan hệ của chúng tôi từ đầu cho đến cuối chỉ đủ gọi bằng 2 chữ “xã giao”.

Cơn mưa xoa dịu của thanh xuân

Đến lúc tôi gần như buông xuôi với cái suy nghĩ: chẳng phải bây giờ cũng rất tốt rồi sao, mày chẳng phải đã có được điều mày muốn?

Thanh xuân lúc ấy đã mang đến cho tôi một ” món quà” bất ngờ. Món quà ấy bắt đầu bằng câu nói: “Bạn có phải là Minh Tú không?”

Những ấn tượng đáng ghét ban đầu

Sau này khi đã thân quen rồi, tôi và chị thường nhắc lại những câu chuyện xa xưa. Nghe như những người già nhỉ? Nhưng là cách mà hai bạn trẻ chúng tôi nói với nhau khi nhắc về những ấn tượng đầu tiên.

Chúng tôi cùng là những đứa con miền Tây xa quê đi học ở một thành phố xa lạ. 2 đứa chung khoa, chung khóa,  khác lớp, nhưng lại sống chung một con hẻm.

Vì chung nhau nhiều vậy, nên cơ hội “đụng độ” nhau cũng nhiều. Đi mua cơm, đi học thể chất, đi xe buýt. Tôi và chị trước khi quen biết nhau cứ thế mà lướt qua đời nhau, “gặp” nhau cả trăm lần.

Chị hay nói với tôi “lúc đó chị ghét em lắm”. Vì tôi có một khuôn mặt rất nghiêm túc, với chị lúc đó lại thành ra “đáng ghét”. Và cả số lần tụi tôi vô tình gặp nhau nhiều quá mức bình thường. Chị còn nghĩ rằng “nhỏ này nó theo dõi mình hả?”.

Còn tôi thì chỉ ấn tượng mãi với chị một lần. Lần ấy 2 đứa về chung chuyến xe bus trong một chiều mưa. Lúc xe gần đến trạm, chị ấy đã níu tay tôi lại- mặc dù chúng tôi lúc ấy chẳng quen biết gì nhau. Sau này tôi hỏi lại, tại sao lúc đó lại làm vậy? Chị nói rằng, chị sợ xe thắng em sẽ té…

Một đứa từ nhỏ luôn ước có một người chị gái, đã đứng mỉm cười giữa chiều mưa tầm tã.

Thanh xuân khô cằn của tôi… hôm ấy bất chợt có mưa về…

2 đứa tụi tôi bắt đầu với những “ấn tượng” như vậy đấy.

Từ “xa lạ” ta trở thành “người thân”

Kể từ lần chị mở lời làm quen trước ấy, chúng tôi bắt đầu giao tiếp với nhau nhiều hơn. Đi xe buýt cũng không phải là mỗi đứa một góc nữa, mà là đi cùng nhau. Cạnh bên một con người lùn lùn bé nhỏ, kể từ hôm đó, xuất hiện thêm một cái dáng cao cao…

Tụi tôi không chỉ đi về cùng nhau, mà còn bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn. Và càng trò chuyện, lại nhận ra trong tâm hồn chúng tôi, có một nét “đồng điệu”.

Chúng tôi lúc ấy, chính là gặp được tri kỷ của mình sau bao nhiêu bão táp.

Ta gặp nhau giữa thanh xuân tươi đẹp.

Lúc đầu chị hay xưng em với tôi, bởi vì chị thích có một người em gái. Mà vừa hay tôi lại là một cô gái có vẻ ngoài lùn lùn ú ú- chị hay nói vậy. Còn tôi thì là kẻ nguyên tắc, vì dù sao mình cũng lớn hơn người ta mà. Chữ chị cứ vậy mà như một rào cản tôi dựng ra suốt hàng tháng trời- chắn ngang giữa tình bạn của 2 đứa.

Rồi thời gian đã làm tan chảy đi cái nguyên tắc ấy trong tôi. Suốt thời gian sau đó, chị mang đến cho tôi cảm giác của một người chị. Một người chị mà từ nhỏ tôi đã luôn chờ đợi. Một người chị để khi tôi làm người lớn mệt rồi, lại có thể hóa thành một đứa trẻ..

“Chị ơi, em mệt rồi”; ” chị ơi, nghe em nói cái này” .

Một đứa trẻ có thể nấp sau lưng chị của nó mỗi khi nó bất lực với cuộc sống…

Kẻ nguyên tắc trong tôi phút chốc bị đánh gục. Chúng tôi từ xa lạ trở thành tri kỷ. Và từ tri kỷ, nay trở thành người thân…

2. Những thăng trầm ta đã cùng đi qua.

Những tháng ngày vui vẻ

Ở một góc của cửa hàng tiện lợi, chiều thứ 5 nào cũng có 2 bóng dáng quen thuộc ngồi ở đó. Một đứa cắm cúi học bài, một đứa lâu lâu lại quay sang chọc. Một bóng dáng nhỏ nhỏ ngồi cạnh một dáng người cao cao…

Tình bạn của chúng tôi cứ như vậy mà đi qua năm tháng. Trong cuộc sống, chị là chị của tôi, bởi vì tôi con nít, cái gì cũng cần phải có người lo. Còn trong học tập, tôi lại là 老师( cô giáo) của chị. Chị khi làm chị của tôi thì lại rất dịu dàng, lo cho tôi từng tí. Còn khi tôi là 老师 của chị, tôi lại nghiêm khắc với chị từng chi tiết nhỏ.

Thăng trầm để ta hiểu nhau hơn

Cuộc sống này thường không có cái gì là quá bình yên. Bởi vì quá bình yên nó đã không còn là cuộc sống.  Và tình bạn của chúng tôi cũng như vậy. Để đi đến giờ này, ông trời đã thử thách nó rất nhiều.

Tụi tôi đều là những cô gái từng trải qua rất nhiều tổn thương. Có lẽ bởi vì vậy mà 2 đứa ai cũng nhạy cảm. Đặc biệt, tôi lại là đứa có tính khí bốc đồng. Tôi hay vì một chuyện nào đó mà nổi giận. Trước bạn “xã giao” thì tôi có thể vui vẻ, nhưng trước người thân thiết của mình, tôi lại không thể. Thật nực cười phải không? Nhưng thật ra tôi chẳng bao giờ muốn vậy. Chỉ là một đứa luôn không có cảm giác an toàn, chỉ trước mặt người thân thuộc, mới dám là chính mình.

Tôi lại thêm cái bướng bỉnh, tôi hay cãi lời chị mình.

Đã từng có những hiểu lầm không mong muốn. Để rồi chúng tôi im lặng với nhau. Có lúc 2 cái nick cùng sáng mà chẳng ai nói với nhau câu nào. Nhưng những lúc như vậy… thường không quá mấy tiếng.

Cơn mưa xoa dịu của thanh xuân

Chúng tôi từng phải cùng nhau nghe giáo viên mắng trước lớp. Từng suýt cạch mặt nhau vì 1 trong 2 suýt quên sinh nhật của đứa kia.

Có những giọt nước mắt đã rơi, nhưng cũng có những nụ cười đã nở. Chúng tôi cứ thế mà đi qua cột mốc 1 năm tình bạn. Vui có, buồn có, nhưng tất cả với chúng tôi đều như một loại “keo” đặc biệt. Một loại keo kéo chúng tôi xích lại gần nhau hơn.

Cuộc sống bình yên không phải là cuộc sống. Phải có một chút thăng trầm, thì người sống trong đó, mới lưu lại được dư vị. Và tình bạn của chúng tôi cũng như vậy. Dư vị của chúng tôi đậm vị mặn của nước mắt….Nhưng cũng không thiếu đi cái ngọt ngào của tiếng cười.

3. Tương lai sau này luôn là đứa em gái nhỏ của chị

Ta còn lỡ nhau bao cái hẹn

Chúng tôi hay hẹn với nhau rằng: sẽ cùng nhau ăn sinh nhật của 2 đứa. Cũng hẹn với nhau rằng, phải cùng nhau đi đến thật nhiều nơi, thanh xuân ngắn ngủi như vậy!

Và rồi, dịch Covid quay lại, phá vỡ bao dự định. Những cái hẹn của chúng tôi đến giờ này vẫn mãi mãi là những cái hẹn. Những cái hẹn vu vơ mà không biết khi nào mới thành hiện thực.

Nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng: giữa mùa dịch này, chỉ cần chúng tôi vẫn bình an, thì có bao nhiêu cái hẹn bị lỡ, thời gian sau này sẽ lần lượt trả lại hết .

Ước nguyện đồng hành của tương lai

1 năm không phải là khoảng thời gian dài với nhiều người, nhưng với chúng tôi nó đã “đủ”. Cũng như câu mãi mãi là bao xa. Thời gian dài ngắn không quan trọng, quan trọng là người trong cuộc đối với nó thế nào.

Chúng tôi của hiện tại, vừa là tri kỷ vừa là chị em tốt của nhau.  Giữa những năm tháng không mấy tươi sáng của đại dịch này, vẫn bình yên cùng nhau đi qua từng khoảnh khắc . Tôi và chị, chúng tôi gửi lại rất nhiều ước hẹn cho tương lai.

Cùng nhau đi đến những nơi ta từng hẹn, cùng nhau sống thật tốt. Ai biết tương lai sẽ thế nào? liệu chúng tôi có còn vui vẻ với nhau như hiện tại… Chỉ biết rằng, chúng tôi vẫn luôn tin rằng, chỉ cần chúng tôi đều có lòng, thì tình bạn này, sợ gì mà không đi được đến tận cùng của trời đất?

Chị gái à, cảm ơn vì đã đến. Cảm ơn chị đã điểm sắc cho thanh xuân này của em thêm rực rỡ. Cảm ơn chị đã mang bớt đi ở em những giọt nước mắt, và mang tới nhiều hơn cho em những nụ cười.

Tuy em không thể cùng khóc cùng cười, cùng vui cùng buồn với chị. Nhưng em bất cứ lúc nào cũng có thể cùng chị ngắm ánh hoàng hôn, ngồi nghe gió kể.

Sau này dù có thế nào, vẫn mong chị nhớ rằng, chị vẫn luôn có một đứa em gái nhỏ. Nó chờ chị đến che chở, và sẵn sàng che chở lại cho chị bất cứ lúc nào, chị nhé!