Sài Gòn, khi nào ta mới gặp lại nhau?
Tôi xa Sài Gòn bao lâu rồi? Một ngày, hai ngày, ba ngày, có khi gần nửa năm rồi nhỉ? Dịch covid đã làm mọi thứ thay đổi quá nhiều. Hình như tôi đã không còn đủ kiên nhẫn để đếm khoảng thời gian mình phải rời đi nơi đó nữa. Sài gòn của tôi ơi, rốt cuộc khi nào chúng ta mới gặp lại nhau?
MỤC LỤC
1. Thành phố của những ước mơ
Tôi đến Sài Gòn vào một ngày tháng 8. Sống ở một thị trấn bé xíu mười mấy năm. Bảy, tám giờ tối ra đường có khi đã chẳng còn bóng ai. Vì lẽ đó, tôi luôn ôm mộng về một thành phố xa xôi. Và Sài Gòn chính là nơi xa xôi đó.
Sài Gòn có những tòa cao ốc rất lớn, có sự nhộn nhịp mỗi khi đêm về. Hơn hết, thành phố này cho tôi cơ hội để sống cuộc đời của chính mình.
Ngôi trường tôi chọn ở đó. Người tôi luôn đợi ở đó. Rất nhiều thứ quan trọng trong đời tôi đều ở đó…
2. Sài Gòn ốm rồi
Những ngày giãn cách xã hội buồn thiu
Dịch covid đến theo cách đầy bất ngờ. Những hàng quán đóng cửa, đường phố không còn đông đúc người qua lại. Chuỗi ngày giãn cách xã hội dài lê thê không có điểm dừng. Ngày tháng đến trường của tôi cũng khép lại.
Như rất nhiều sinh viên khác, tôi xách balo về quê. Nhốt mình trong căn gác lầu hai nóng bức. Học một mình, chơi một mình. Chẳng có gì bên cạnh ngồi bốn bức tường không cảm xúc.
Những buổi chiều bỏ xe ở nhà, cố tình đi chậm chút để ngắm đường phố nhiều hơn. Mấy hôm bài dồn chồng chất, ngồi cắm mặt ở cửa hàng tiện lợi chạy deadline cùng đứa bạn…
Tất cả bây giờ chỉ còn là những ký ức chập chờn trong giấc mơ hằng đêm. Bừng tỉnh dậy, chỉ còn lại màn hình máy tính lạnh ngắt và màn đêm cô quạnh bao lấy mình.
Có kẻ ôm nỗi nhớ về một thành phố rất xa
Tôi nhớ Sài Gòn, nhớ nhiều lắm. Thành phố của tôi ốm rồi, quê tôi cũng ốm mất rồi. Có muốn cũng không thể biết khi nào mới gặp lại nhau.

Thời gian tôi sống ở thành phố ấy. So ra chỉ bằng một phần bảy cuộc đời tôi. Điều gì khiến tôi đối với một nơi xa lạ lại mang một nỗi niềm lớn như vậy?
Chính tôi có lẽ cũng không biết lý do chính xác là gì. Chỉ biết rằng, chỉ khi ở Sài Gòn, tôi đã không còn là đứa nhóc lầm lì sống trong khuôn phép của ba mẹ như trước.
Tôi dần tìm được nơi mình thuộc về. Nơi đó không có những lý thuyết hay mấy con điểm cứng nhắc. Cũng không phải là những lời nói con phải thế này thế kia mới tốt.
Sài Gòn có thể không đẹp như tôi tưởng. Nơi đây cũng có những đêm dài cô đơn lạnh lẽo. Quanh đi quẩn lại chỉ có công việc và bài tập.
Nhưng ai cũng phải lớn lên, cũng theo đuổi ước mơ. Thay vì cứ sống những ngày đầy đủ, chỉ có xoay quanh ăn học như trước. Tôi lại thích cái cảm giác thức đến khuya. Một mình cảm nhận sự cô đơn, một mình cảm nhận áp lực cuộc sống đang đè nặng trên vai mình.
Đã từng mệt đến muốn gục đi. Đã từng cô đơn đến bật khóc một mình giữa đêm. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn từ bỏ hay rời đi. Vì hình như chỉ có như vậy, tôi mới thấy mình thực sự đang tồn tại.
Có lẽ tôi yêu và nhớ da diết thành phố này vì những lý do đó….
3. Đường về xa xôi
Dịch covid đã lấy đi của chúng tôi quá nhiều. Một thanh xuân tôi luôn muốn tô sắc màu rực rỡ, giờ đây chỉ còn là chuỗi ngày y hệt nhau bên chiếc laptop.
Sài Gòn và quê tôi vẫn còn chưa khỏe. Tiếng xe cấp cứu vẫn còn đây đó mỗi đêm. Vì bản thân mình và cũng vì mọi người, chúng ta không còn cách nào khác ngoài cố gắng ở yên tại chỗ.
Đường về còn xa xôi lắm. Những ngày tháng rong ruổi đây đó trên đường phố vẫn không biết ngày nào mới tới.
Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi. Thành phố tôi yêu thương vẫn luôn mạnh mẽ. Chỉ là chưa tới lúc nơi đó thực sự sẵn sàng dang tay đón chúng tôi về.
Có một thành phố rất xa. Thành phố của những ước mơ, hi vọng. Thành phố luôn sẵn sàng chào đón mọi người theo cách nhiệt tình của riêng nó. Và ở đây có một kẻ dù chỉ ở đó một đoạn nhỏ trong cuộc đời nhưng lại trót đem lòng thương nhớ khôn nguôi…
Xem thêm: Sài Gòn, nơi ấy có anh và em