lathu
ĐỌC TRUYỆN Tiểu Thuyết

LÁ THU – Tiểu Thuyết Tình Yêu & Gia Đình

4.7/5 - (4 bình chọn)

CHƯƠNG 3

 

Những cơn gió bấc mùa đông giá rét đôi lúc lại không lạnh bằng tình người trong ngôi nhà này. Đành rằng ông bà ta nói khác máu thì sẽ tanh lòng, nhưng bản thân tôi thật sự không nghĩ giữa người với người nhiều khi không tồn tại thứ gọi là tình người. 

Sinh con đầu lòng chưa đầy một tháng, công lớn việc nhỏ trong nhà vẫn lần lượt đều đặn đến tay tôi. Vợ người được kiêng cữ đủ thứ chứ riêng tôi chẳng biết đến là gì. Giữa cái giá rét của mùa đông tôi ngồi giặt đồ, những ngón tay lạnh cóng cứng lại nhưng không thể dừng, dừng lại thì thau đồ này đến bao giờ mới xong. Thật ra thì cũng không thể dừng lại. Tiếng con thơ khóc đòi sữa trong gian nhà mà lòng tôi thắt lại. Tiếng con khóc hòa với tiếng mẹ chồng tôi sang sảng : 

“Cứ để nó khóc, phải khóc to thì mới nở phổi chứ, im ỉm thì làm sao mà khỏe mạnh được. Con khóc là không làm việc như chị thì ngày xưa tôi chả nuôi được bốn đứa con sống đến bây giờ. Làm biếng lười nhác thì có chứ còn cái gì. Tôi lại chả thừa biết chị nghĩ gì”. 

Chả là mẹ chồng tôi có bốn người con, hai gái hai trai. Chồng tôi là con trai cả, bà cưng chiều lắm. Mà tôi thấy con bà thì ai bà cũng coi như ngọc ngà châu báu cả. Con trai thì làm gì bà cũng thấy đúng, nói gì bà cũng cho là chân lý cả, con trai bà tài hoa xuất chúng.  Con gái thì xinh đẹp dịu dàng, cả hai cô con gái của bà , lúc nào bà cũng tự hào rằng xinh đẹp , dịu dàng hiền thục, khéo léo giỏi giang. Nếu xưa kia Kiều của nhà văn Nguyễn Du đẹp sắc nước hương trời thì thú thật là với mẹ chồng tôi con gái của bà cũng không kém cạnh gì đâu. 

Kể từ ngày có con dâu là tôi, đến cầm cái bát bà cũng sợ con gái bà đau tay. Trời lạnh buốt xương tôi vừa sinh con thì phai phải ngồi giặt đồ cho cả nhà, còn con gái bà thì ngồi sơn móng tay. Thật mỉa mai. Khi chưa lấy chồng bản thân tôi cũng là viên kim cương được mẹ và các chị nâng niu trên bàn tay. Ấy vậy mà đi lấy chồng lại chẳng khác gì người hầu kẻ hạ. 

Từng cơn gió rét ngày đông thổi qua bàn tay buốt lạnh, lạnh, thật sự lạnh nhưng không phải chỉ đôi bàn tay tôi lạnh. Những năm tháng ấy, con nhỏ gắt sữa đòi mẹ nhưng mẹ nào đâu được có được ngơi tay để mà ẵm con đâu. Những đêm con làm ướt tấm chiếu mẹ dành chỗ khô con nằm, chỗ ướt mẹ nằm. Trẻ nhỏ làm sao mà bắt nó đi vệ sinh đúng giờ đúng chỗ như người lớn, mà mỗi lần con thơ tè ướt chiếu là mẹ chồng lại đay nghiến làm hư chiếu nhà bà. 

Tôi cắn răng nghĩ cũng là con cháu máu mủ nhà bà, cớ sao bà lại hẹp hòi với con của tôi đến thế. Phải chăng thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì bồ hòn cũng méo. Tại vì bà ghét tôi nên đến con tôi bà cũng ghét? 

Những năm tháng ấy nếu được tôi muốn quên đi cho lòng mình nhẹ nhõm. Dù sao cũng qua vài năm sau chúng tôi cũng được ra ở riêng. Không giàu có, cũng chưa chắc là nghèo hèn hơn. Mẹ con nương tựa vào nhau, cuộc sống tuy không phải là hoàn hảo nhưng về mặt tinh thần cũng dễ chịu hơn phần nào. 

Về phần chồng tôi, anh cũng vẫn đi lại hai bên, vợ con thì vẫn về thăm một tháng đôi ba lần, còn nhân tình thì hẳn là không thể từ bỏ. Thật ra đôi khi tôi đặt mình vào bản thân anh, có lẽ tôi cũng không thể buông bỏ được. Tôi và anh chỉ chênh nhau một tuổi, tôi thì nhan sắc không có gì nổi trội, đến chiều cao tôi còn cao hơn cả anh, sau khi sinh nở nhưng không được kiêng cữ cho đúng nên thành ra cũng khó nhìn, da dẻ cũng khô khan. Lúc nào tôi cũng đầu bù tóc rối trong công việc, đồng áng, con thơ. 

Nhìn qua ả nhân tình của chồng, mới tuổi mười tám đôi mươi, ả nhỏ hơn chồng tôi cả mười tuổi, nên nhìn lúc nào cũng căng tràn sức sống, thân hình cũng rất ưa nhìn. Làn da trắng khuôn mặt bầu bĩnh, lại thêm tài ăn nói của dân buôn bán. 

Chồng tôi mê như điếu đổ. Cô ta cũng là một kẻ khôn ngoan, không ra mặt hối thúc chồng tôi ly dị vợ hay bỏ con, mà cô ta chọn cách để chồng tôi qua lại cả đôi bên, có điều chính vì lẽ ấy, chồng tôi lại càng thấy cô ta hiểu chuyện mà thiệt thòi, muốn cho cô ta một gia đình đúng nghĩa. Mẹ cô ta cũng chỉ được làm vợ bé, nên chồng tôi cố gắng để cô ta được danh chính ngôn thuận làm vợ mình để bù đắp nỗi lòng của cô ta. 

Mỗi lần anh ta về nhà, con nhỏ thấy bố thì mừng rỡ quấn quýt , nhưng đổi lại là thái độ hờ hững chẳng mặn mà của anh ta. Nhiều khi tôi muốn nói nếu như không muốn về thì đừng nên về nữa, dù sao hai mẹ con tôi sống cũng khá ổn. Nhưng đến tận bây giờ tư tưởng phong kiến vẫn ăn sâu vào máu gia đình tôi. Chồng nói thì vợ phải nghe, xuất giá tòng phu, chồng như cha như mẹ. 

Nên những suy nghĩ phản nghịch chỉ được tôi dừng lại ở suy nghĩ chứ chưa một lần dám phản nghịch. Mặc dù tôi hiểu rõ anh ta có người đàn bà khác bên ngoài, nhưng với những yêu cầu của chồng tôi chưa từng dám nói không. Mỗi lần về thăm nhà anh ta vẫn đòi hỏi tôi làm nghĩa vụ của người vợ, tôi thật không hiểu rõ ràng anh ta có người đàn bà khác, họ chẳng phải mặn nồng ân ái lắm hay sao? Sao còn về đây đòi hỏi tôi làm gì? Tôi cảm thấy thật dơ bẩn, nhưng lại không thể phản kháng. 

Trên giấy tờ, trên danh nghĩa anh ta vẫn là chồng tôi, điều này không thể nào chối cãi được, chồng yêu cầu vợ mình ân ái thì đâu có gì sai để mà tôi từ chối. Cũng chính vì vậy mà trong vòng năm năm tôi cấn thai hai lần, tôi quyết định bỏ vì nghĩ chẳng thể nào một mình thân cò gầy còm ốm yếu như tôi nuôi nổi hai đứa con. 

Bây giờ con còn bé, mẹ con nương nhau mà sống, không phải vất vả nhưng cũng không dư giả được bao nhiêu, nếu đẻ thêm đứa nữa thật lòng tôi không nuôi nổi. Dặn lòng là thế nên tôi đã quyết định ngừa thai. Trớ trêu thay ông trời thật trêu ngươi tôi, đã đặt vòng nhưng tôi vẫn cấn thai lần nữa. Lần này do ỷ y đã cấy vòng tránh thai nên tôi đã để thai khá lớn rồi mới phát hiện ra, không thể bỏ đứa bé lần nữa. Có lẽ ông trời thương phận tôi đơn đọc, muốn sau này con cái nhiều thì phụng dưỡng báo hiếu cho tôi chăng? Tôi tự an ủi chính mình như thế, dù sao cũng là con mình, nuốt nước mắt vào trong tôi chỉ cầu mong con là một bé trai khỏe mạnh như anh trai nó. Tôi cũng thích có một cô công chúa nhỏ để cưng chiều như người ta, nhưng nghĩ lại số phận người phụ nữ hẩm hiu khổ cực như tôi mà lòng tôi nản chí. Tôi lại cầu mong cho con mình là một đấng nam nhi, để bước đi trên con đường đời của con sau này bớt gian nan một chút. 

Thấm thoát cùng được bảy tháng trôi qua, con mỗi ngày lớn lên trong bụng mẹ, yêu thương và mong đợi, cũng chỉ mong con bình bình an an đến với đời. Chiều tan tầm tôi vừa ra khỏi cổng công ty, được chị cùng làng kéo tay thì thầm to nhỏ. Vừa nghe xong tôi như sét đánh ngang tai, chiếc xe đạp như muốn đổ xuống đường. 

“Chồng em với ả nhân tình kia có con rồi đấy, mẹ nó đi khoe khắp nơi rồi, nghe đâu chồng em còn chuẩn bị mang nó về nhà dưới này đấy”.

Chỉ mới mang thai bảy tháng nhưng tôi cảm nhận như con muốn ra đến nơi rồi, tôi biết rằng họ ở với nhau như thế sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có chuyện này, nhưng ngay lúc này tôi không thể nào bình tĩnh tiếp nhận chuyện này. Chẳng quản chuyện bầu bì đau đớn, tôi đạp xe một mạch lên gara của chồng. sau một hồi chất vấn anh cũng thừa nhận chuyện nhân tình có thai.

Nếu anh làm tôi tổn thương lần thứ nhất là do lỗi của tôi, nhưng ngu ngốc để anh dày vò tôi lần thứ hai thì chắc chắn là do tôi quá ngu ngốc rồi. Lần đầu mang thai thì anh ngoại tình, lần thứ hai tôi mang thai thì anh cùng nhân tình có con riêng. Phải chăng kiếp trước tôi tàn sát nhân loại hay mưu hại người mà kiếp này ông trời trừng phạt mẹ con tôi đến vậy. Còn điều gì cay đắng hơn tủi hờn hơn nữa đây. Lúc này tôi gần như muốn phát điên lên rồi, lý trí không thắng được cảm xúc. Tôi gằn lên từng chữ với chồng trong cơn giận giữ : 

“Bây giờ anh có hai sự lựa chọn : một, nó phải phá bỏ đứa con hoang ấy đi, tôi sẽ ngoan ngoãn sinh con cho anh. Hai, cô ta sẽ để cái thai và tôi sẽ bỏ đứa con bảy tháng tuổi này của anh. Anh chỉ được chọn một trong hai điều này. Tôi cho anh một ngày để suy nghĩ, nên nhớ anh chỉ có hai sự lựa chọn. Đừng cố gắng nghỉ ra lựa chọn khác”. 

Giây phút đó chồng tôi đứng nhìn tôi bằng ánh mắt không tin được vào những điều tôi nói, bình thường tôi là một người không dám cãi anh ta dù chỉ một chữ, vậy mà giwof đây tôi đang uy hiếp anh ta chọn lựa con của tôi và con của ả nhân tình. Tôi thật sự đang cược tính mạng con mình vào tay anh ta, tôi biết trọng lượng của tôi và ả nhân tình của anh ta nếu để lên bàn cân thì tôi sẽ chịu thiệt, nhưng giờ phút này đây tôi chỉ nghĩ được nhiêu đó, chỉ có thể phản kháng được như thế mà thôi. 

Nói xong tôi lên xe đạp về nhà. Tối hôm đó anh ta cũng về nhà bố mẹ chồng tôi. Chẳng biết vì sao mà ngay cả chú tôi cũng có mặt. Cuộc họp gia đình được diễn ra mà tôi không hề biết trước.  Mọi người hỏi ý của tôi khi nói câu đó như thế nào? Còn như thế nào được nhỉ, sao họ lại hỏi tôi như thế, có phải chăng điều tôi nói còn chưa được rõ ràng. Tôi tức giận lặp lại lời nói đó một cách rành mạch rõ ràng ngay giữa nhà chồng. 

Bầu không khí căng thẳng kéo dài hơn nữa tiếng, cuối cùng mẹ chồng tôi cũng lên tiếng để kết thúc cuộc chiến im lặng. Bà quyết định bắt ả nhân tình bỏ đứa con trong bụng cô ta, giữ lại đứa cháu trong bụng của tôi.  Dù gì tôi cũng là vợ chính thức của anh ta, lại còn mang thai bảy tháng, cô ta mới mang thai nên dù sao cũng dễ dàng hơn. Tôi biết chồng tôi và mẹ chồng tôi không cam tâm, nhưng đó là điều họ phải chọn trong lúc này. 

Tôi biết bản thân mình độc ác với đứa bé vô tội kia, nhưng đây là điều tôi có thể làm cho con mình. Tôi đã quá khoan dung chấp nhận sự hiện diện của cô ta bên cạnh chồng mình, phá vỡ gia đình tôi, cướp mất bố của con tôi khỏi ngôi nhà này, thì chí ít cô ta phải biết điều đừng để chuyện đó xảy ra. Nhưng cô ta chọn lựa có con để khiêu chiến với tôi, cô ta đang muốn cướp luôn những lần về thăm con ít ỏi của chồng tôi, điều này tôi không chấp nhận được nữa. Tôi thật hy vọng đứa bé đó sẽ được đến một gia đình khác yêu thương và hoàn chỉnh hơn. 

Từ ngày chồng tôi quyết định làm theo yêu cầu của mẹ chồng tôi, anh ta cũng không về thăm mẹ con tôi được mấy lần, tôi cũng không cưỡng cầu cho lắm. Sẽ có người hỏi tôi tại sao không ly hôn với anh ta đi. Nhưng tôi không lựa chọn phương án đó. Tôi muốn con tôi có bố, tôi muốn cô ta mãi mãi mang tên ả nhân tình của chồng tôi, tôi muốn họ có ở bên nhau cũng không được đường đường chính chính. 

Tôi muốn họ mãi mãi đứng sau tôi, tôi muốn cả dòng họ nhà chồng đều phải nhìn thấy vết nhơ của gia đình mình. Tôi muốn cô ta dù có vênh váo thế nào thì cũng chỉ là một ả hồ ly tinh không hơn không kém. Và cô ta mãi mãi đừng bao giờ nghĩ sẽ có con để đá tôi ra khỏi tờ đăng ký kết hôn. Vì lợi thế của tôi đến hai đứa  con, ông bà nội và gia đình nhà chồng không thể đánh đổi một ả nhân tình và đứa cháu nội của mình được. Chính vì vậy trên phương diện nào đó tôi đã tháng cô ta. 

Nhẫn nhịn suốt chín tháng cưu mang con trong bụng, một thân một mình vừa con nhỏ lại bụng mang dạ chửa, nhưng chưa được một lần ông bà nội đoái hoài thương cảm. Dù rằng mối quan hệ của mẹ chồng nàng dâu không mấy tốt đẹp nhưng con trai tôi dù gì cũng là cháu nội của ông bà, ấy vậy mà bà chẳng ngó ngàng đến, chén cơm bát cháo cũng mặc mẹ con tôi sinh tồn dẫu nhà tôi và nhà bà cách nhau chỉ đôi ba căn nhà. 

Nhớ lại ngày đầu về làm dâu, lời bố chồng vẫn văng vẳng bên tai tôi, nhưng những gì tôi nhận được chẳng thể nào nói đến hai chữ gia đình. Tất cả chỉ là lời hứa suông. Có lẽ bà vẫn còn căm hận tôi bắt chồng mình phải lựa chọn bỏ đi đứa con của ả nhân tình mà chồng tôi yêu thương, với mẹ chồng tôi nếu có món đồ nào chồng tôi thích, bà nhất định sẽ tìm cách để chồng tôi có được, nếu chồng tôi chưa chơi chán bà nhất định không cho ai đụng vào. Chính bởi tâm lý đó bà rất oán ghét tôi khi để chồng tôi phải mất đi đứa con cùng ả nhân tình của anh ta.

Đêm tháng sáu mưa tầm tã, bụng tôi quặn lên những cơn đau, linh tính mách bảo tôi biết mình sắp sinh rồi. Nhà chỉ có hai mẹ con, con trai thì còn bé quá, đành phải nhờ gửi sang ông bà nội để còn vào viện sinh nở. Bất thình lình tôi thấy chồng mình đội mưa về nhà, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nếu bây giờ có người chở tôi đến bệnh viện thì còn gì tốt hơn, anh như cọng rơm tôi vớ được giữa cơn mưa lạnh giá. Vậy mà câu nói đầu tiên khi nghe tôi nói chuẩn bị sinh : 

“Mưa gió thế này mà đẻ cái gì, bữa sau đi đẻ !”

“Cái anh này hay nhờ, đẻ thì đến lúc đẻ phải đẻ chứ, bây giờ có lũ lụt cháy nhà mà muốn đẻ vẫn phải đẻ , anh đừng có mà ngang ngược. Anh chở chị đi tôi mang đồ theo phía sau, đi lẹ lên không đẻ giữa đường bây giờ”- Cô em chồng tôi gắt lên. 

Thật cảm thấy may mắn vì có cô em chồng làm nhà kế bên nhà tôi nên mới có người đỡ lời cho tôi, anh ta chẳng vui vẻ lắm nhưng cũng đành phải lên xe chở tôi vào viện. Đứa con này thật là biết chọn ngày ra đời, cơn mưa càng ngày càng lớn, nước phủ hết mặt đường che đi những ổ gà, mỗi lần chồng tôi đi đúng ổ gà là bụng tôi lại quặn lên, cảm giác như con muốn nhảy ra tới nơi rồi. 

Vừa đi chồng tôi vừa lẩm bẩm chỉ chở tôi đi đẻ lần này nữa thôi, có đẻ lần sau thì tự tôi đi. Cái giá rét của cơn mưa không lạnh bằng những lời nói của chồng tôi, tôi cũng nhẹ nhàng đáp lại rằng chỉ lần này thôi, một lần này nữa thôi. Tự hứa với lòng có sẽ không bao giwof để chuyện này lặp lại lần thứ hai. Cơn mưa ngày hôm đó đã hoàn toàn gột rửa sạch sẽ chút tình cảm vợ chồng cuối cùng còn lại trong trái tim tôi với người mình gọi là chồng. 

May thay tôi đã bình an sinh hạ đứa con trai thứ hai chào đời. Đối với tôi ý chí sống lúc này chỉ vì hai đứa con trai của mình mà thôi. Từ bây giờ anh ta chỉ là bố của con tôi chứ không còn là chồng tôi nữa. Tôi đã nhận định như vậy trong lòng mình. 

Đúng thật là anh ta cũng đã nhẫn nhịn đợi tôi sinh đứa con thứ hai ra đời mới lật bài cùng gia đình. Ngày đón mẹ con tôi từ bệnh viện về nhà, cũng là ngày anh ta đề nghị ly hôn. Tôi mỉm cười, tôi đâu có để anh ta và ả nhân tình dễ dàng đạt được hy vọng như vậy cơ chứ. Tôi biết trong gia đình chồng tôi mặc dù mẹ chồng là người cay nghiệt, không ưa gì tôi, nhưng bà lại là người trọng sĩ diện nhất nhà. 

Nắm được điều này, tôi ôm con khóc lóc với mẹ chồng và bố chồng trước mặt các anh chị em trong nhà, tôi nhất quyết nếu ly hôn thì cả hai đứa con tôi sẽ nuôi hết và chúng nó không mang họ nhà chồng tôi nữa. Cố tình nhấn mạnh gia đình chồng tôi là gia đình đảng viên, quân nhân, nếu như để chồng tôi ly hôn thì biết muối mặt vào đâu. Đã thế bố chồng tôi lại là trưởng họ, nếu gia đình có chuyện xấu này thì làm gì còn chỗ đứng trong dòng họ,  anh em sẽ bàn tán ra sao. Nếu với gia đình khác chiêu trò này chưa hẳn đã đạt được mục đích. Nhưng với nhà chồng thì tôi đã thành công làm cho bố mẹ chồng đứng về phía mình. Bố mẹ chồng tôi kiên quyết phản đối vợ chồng tôi ly hôn.

Vậy là đã êm xuôi mọi chuyện, tôi cũng chẳng làm ầm ĩ chuyện này lên, cứ bình tĩnh nuôi con cho ả nhân tình kia sốt ruột mà tức chết. 

Năm đó cô em chồng tôi lấy được người chồng giàu có vào miền nam lập nghiệp, gia sản ngày một tăng lên. Mẹ chồng tôi tuej hào lắm. Kể ra nếu phận người phụ nữ lấy được người chồng như cô em chồng tôi cũng tính là mãn nguyện. Gia đình chồng giàu có, lại yêu thương hết mình. Lên xe xuống xe chồng cô ấy cũng bế xuống vì sợ vợ đau chân. Nếu trên đời này có hoàng tửu cưng chiều công chúa chắc có lẽ cũng chỉ đến như chồng cô em chồng tôi mà thôi. Cô ấy có cuộc hôn nhân mỹ mãn, thế nên khi vào miền nam lập nghiệp, cô quyết định đưa bố mẹ chồng tôi vào nam hưởng phước. 

Nhìn thấy ba mẹ con tôi chật vật lo toan cuộc sống, bố chồng tôi quyết định gọi tôi sang nhà. Ông có ý muốn đưa một đứa vào miền nam cùng ông bà để tôi đỡ vất vả. Thật lòng thương con làm gì có người mẹ nào muốn xa con bao giờ. Nhưng đứng trước những điều kiện tốt mà con sẽ nhận được khi nam tiến cùng ông bà. Thầm nghĩ chỉ một vài năm thôi, tôi cố gắng ổn định cuộc sống sẽ đón con về với mình, nếu trong miền nam mọi thứ dễ sống hơn tôi sẽ nam tiến để vào sống với con. Phần vì ông bà dù sao cũng sẽ không thể đối xử tệ với cháu nội đích tôn của mình nên con tôi chắc sẽ bớt vất vả hơn khi ở với tôi. 

Dằn lòng tôi đành để đứa con trai lớn theo ông bà vào nam sinh sống. Mong cho con được đi học ở nơi có điều kiện tốt hơn, tương lai con sẽ tươi sáng hơn tương lai của mẹ. Mẹ con dù xa cách nhưng chỉ cần con sống tốt hơn thì mẹ cũng an tâm phần nào. Chỉ mong ông trời thương mẹ để đỡ đần cuộc sống, rồi một ngày không xa, mẹ con ta lại sẽ sống bên cạnh nhau hạnh phúc. Chia ly không phải là buồn mà là để cuộc trùng phùng mai sau thêm phần ý nghĩa.