LÁ THU – Tiểu Thuyết Tình Yêu & Gia Đình
CHƯƠNG 4
Người làm mẹ phải lựa chọn rời xa con nhỏ, nỗi đau này đâu phải chỉ nói bằng lời thì sẽ nguôi ngoai. Tôi nhớ con da diết, con là tất cả lý do để tôi gắng gượng đến hôm nay. Để con có tương lai hơn chấp nhận đành xa con, chỉ mong sao con ngày ngày bình an khỏe mạnh. Mong sao ông bà yêu thương con, và mong sao, con sẽ luôn nhớ tôi.
Nam bắc xa cách, muốn gặp con là biết bao trở ngại. Nhớ con, nhưng mỗi lần muốn xin cho con về chơi ít ngày, lần nào mẹ chồng tôi cũng lấy lý do không có người đưa con ra bến, vé máy bay mắc, hay nó bận học hè… Đành lòng, tôi lại xin được vào nam thăm con. Nhưng nhận lại cũng chỉ toàn là lý do, giá vé máy bay thì mắc, đi tàu thì phải vài ngày thế ai lo công việc ngoài này, còn đứa con nhỏ ai lo…
Thật ra tôi biết, họ chỉ là không muốn cho tôi gặp con, không muốn con trai thân với tôi quá sẽ không thương bố nó. Họ sợ tôi nói cho con biết bố nó tệ bạc với tôi như thế nào, họ sợ tôi nói cho con nghe những câu chuyện từ ngày sinh ra con. Họ đành lòng như thế với tôi, nếu tôi biết sẽ có chuyện như thế này, thì sao tôi dám để con xa mình đi vào nam xa xôi như thế.
Làm mẹ thì mới biết lòng mẹ thương con như thế nào, mặc dù nói con cái là kết tinh của tình yêu, cho dù con tôi không phải, nhưng cũng là máu là thịt tôi sinh ra. Làm sao không đau lòng cho được, biết là bản thân tôi nhu nhược, lời cha mẹ chồng với tôi như quân lệnh , chỉ được nghe không được chống.
Nếu bản thân có thể mạnh mẽ đứng lên chống lại, có thể mạnh mẽ quyết định cuộc đời của bản thân mình thì chí ít cũng sẽ không như bây giờ. Nếu tôi mạnh mẽ quyết đoán vì con thì chắc chắn mẹ con không bị nam bắc phân chia. Nhưng tôi lại vô dụng nhu nhược để mặc cho họ chia cắt hai mẹ con. Thật đúng là quá nhu nhược.
Bốn năm ròng rã, chưa được gặp lại con dù chỉ một lần. Mỗi lần ai nhắc đến tên con, tôi chỉ biết nước mắt tự nhiên rơi. Có mẹ nào xa con mà không nhớ, có mẹ nào nhớ con mà ko đau. Bốn năm dài đằng đẵng, nhiều lúc tôi chỉ muốn bắt xe vào nam thăm con cho thỏa nỗi nhớ, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở chữ muốn.
Một thân một mình lầm lũi nuôi con thơ, hai mẹ con nương nhau mà sống. Sáng tôi dậy sớm đi chợ mua lòng heo về để làm nấu cháo lòng bán kiếm tiền nuôi con, mặc dù chỉ mới bốn tuổi, nhưng mà Huy cũng rất hiểu chuyện, mẹ gọi lúc nào dậy lúc đó.
Tôi đi chợ sớm con cũng phải lách cách dậy đi học từ sớm. Năm giờ sáng hai mẹ con đã lạch cạch ra khỏi nhà, cổng trường còn chưa kịp mở, gần cả năm nay ngày nào tôi cũng gửi con cho chú bảo vệ trông giùm rồi ra chợ sớm.
Chồng thì bận chăm tình nhân, dăm tháng cả năm mới về thăm một lần, về cũng chỉ hỏi han vài câu cho có lệ, cũng chẳng cho con được đồng ăn quà bánh hay mua cái áo đến trường. Ấy vậy mà mang tiếng là chủ cả một gara xe oto mà con nhỏ chẳng được nhờ điều gì. Thằng lớn thì ông bà nội nuôi, thằng bé thì vợ nuôi. Anh ta đúng là chỉ cần làm kiếm tiền sống và cung phụng cho ả tình nhân.
Họ sống với nhau như vợ chồng chỉ cách tôi vài chục cây số. Anh ta công khai cung phụng cô nhân tình và gia đình nhà cô ta. Họ khoe khoang khắp nơi về tình cảm mặn nồng của nhau, sinh nhật ả ta thì quà cáp, hoa hòe. Mua nhà sắm xe, sắm vàng đeo đầy người. Khoe khoang mình kinh doanh buôn bán phát đạt ra sao, ấy vậy mà con trai anh ta đến cái kẹo bố mua cho cũng chưa từng thấy.
Nực cười hơn nữa, anh ta trong mắt nhà cô ta thật hẳn là vô cùng cao thượng khi xem cháu gái cô ta như con ruột mình. Chuyện là cô ta cũng có rất nhiều anh chị em cùng cha khác mẹ, trong đó cô ta có một người anh, một người chị gái cùng mẹ cùng cha. Anh trai của cô ta lấy vợ nhưng say sỉn tối ngày, đánh đập vợ con.
Ông trời cũng có mắt, thế là anh ta mắc bệnh ung thư gan chết sớm, vợ thì được giải thoát nên chọn lựa xuất khẩu đi lao động để thay đổi cuộc sống cơ cực lúc bấy giờ.
Để lại đứa con gái hơn thằng Huy nhà tôi hai tuổi. Chồng tôi chẳng mặn mà với hai đứa con ruột, cũng chưa ngày nào tròn trách nhiệm của người cha, ấy vậy mà anh ta vì để cô nhân tình vừa lòng, đã chấp nhận chiều ý cô ta đón cháu gái của cô ả về nuôi, lo lắng cho đi học, quần áo đẹp đẽ, sống trong nhà cao cửa rộng. Mặc cho con trai anh ta chật vật trong ngôi nhà tranh với mẹ nó qua ngày.
Chắc cũng bị mọi người bàn tán về việc nuôi con người mà bỏ con mình, thế nên chồng tôi cũng sợ bị mọi người đàm tiếu. Thế là anh ta cũng diễn cảnh cha con hòa thuận.
Làm bộ về nhà nói với tôi muốn đưa con đi chơi cuối tuần. Tôi cũng nghĩ con từ nhỏ thiếu thốn tình cảm của bố. Nếu anh ta chịu quan tâm đến con thì âu cũng là điều tốt. Vậy nên mới đồng ý cho anh ta đón con đi chơi.
Ai ngờ đâu anh ta đem con tôi về nhà với con ả nhân tình kia, hai ngày trời không chịu đưa con về. Đành rằng có bố ruột ở đó, nhưng còn có ả nhân tình đó, làm sao tôi yên tâm đây. Lòng nóng như lửa đốt, tôi đành khăn gói bắt gọi xe ôm lên nhà nhân tình của chồng để tìm con.
Thật sự trong lòng tôi cũng rất lo sợ, một mình thân cô thế cô lên nhà cô ta, nếu như bọn họ thật sự gây chuyện với tôi thì không biết tôi phải làm sao. Chồng thì bênh cô ta chắc rồi, người nhà cô ta thì đông, lại có máu giang hồ sẵn, nếu chỉ mình tôi thật sự sẽ gặp chuyện chẳng lành. Nhưng vì con, tôi chỉ còn cách cầu trời cầu phật phù hộ cho tôi bình an đón con về.
Trời không phụ lòng người, may mà khu nhà cô ta ở cũng đông đúc, nên họ cũng không làm chuyện quá đáng. Gặp được con tôi mừng rơi nước mắt. Vừa gặp được con tôi vừa mừng vừa giận, đánh con một khẽ:
“Con có biết một mình mẹ ở nhà nhớ con lắm không, sao con không chịu về với mẹ”.
“Bố không cho con về, bố bắt con ở lại chơi với bà Thành”. – Huy lí nhí nói với tôi.
Đúng lúc đó chồng tôi bước ra, Huy không dám để bố nó nghe nên ấp úng nói lại :
“ ở lại chơi với mẹ Thành…”
Thật không ngờ anh ta còn bắt con trai tôi gọi ả nhân tình là mẹ. Tôi cực khổ nuôi con, chồng thì theo nhân tình, vậy mà còn bắt con trai tôi gọi nhân tình là mẹ.
Lúc này trong lòng tôi chỉ toàn là oán hận, nỗi hận cướp chồng, nỗi hận cướp con, tôi mãi mãi không thể nào nuốt xuống được nữa. Tôi nhìn chồng với cặp mắt đầy căm thù, rồi nắm tay con đi thẳng. Anh ta cũng chẳng nói câu nào, cũng chẳng giải thích gì về việc không đưa con tôi về nhà.
Nỗi giận này còn chưa nguôi, tôi không ngờ chuyện rủi lại ngày ngày kéo đến. Nhà chồng tôi báo tin đến, bố chồng bệnh nặng có thể sẽ không qua khỏi, họ quyết định mang bố chồng tôi về quê để gần tổ tiên.
Mẹ con tôi phải về lại nhà chồng để tiện bề chăm sóc và có thể cho cháu gặp mặt ông lần cuối. Hai mẹ con lại khăn gói về nhà mẹ chồng, mà chuyện nực cười là chồng tôi nghe thế cũng muốn đưa ả tình nhân của mình nhân dịp này về nhà bố chồng một cách danh chính ngôn thuận.
Bố chồng của tôi mặc dù yêu thật, nhưng ông vẫn rất tỉnh táo, nhất quyết không chấp nhận ả nhân tình về. Chồng tôi tức tối lắm, bố bệnh thì phải về cùng với ông, chứ đâu thể nào ở chỗ nhân tình mãi được. Nhưng lại không muốn xa con ả nhân tình kia. Thế là anh ta cứ suốt ngày nhìn mẹ con tôi với cặp mắt giống như là mấy mẹ con tôi là tội đồ vậy đó.
Anh ta ra ngoài ngoại tình, bỏ mặc vợ con, người chồng thì không xứng trách nhiệm của chồng, làm cha thì chưa tròn trách nhiệm người cha. Vậy mà còn tỏ thái độ oán trách vợ con mình.
Bản thân tôi chính là vợ danh chính ngôn thuận bố mẹ anh ta mang trầu mang cau đến hỏi cưới rước tôi về, tôi còn chưa chết mà anh ta đã đòi mang ả nhân tình của cô ta bước vào nhà này.
Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm đến anh ta làm gì, vì tôi đã được gặp lại con tôi sau bốn năm xa cách. Buồn một nỗi sau bao năm xa cách dường như con trai cả của tôi chẳng còn tình cảm thân thiết với tôi như xưa. Năm xưa tôi vì tương lai của con mà chấp nhận xa con, nhưng không ngờ ngày gặp lại con lại lạnh nhạt với mình. Dường như nó chỉ quan tâm bà nội chứ chẳng mặn mà với tôi. Phải chăng nó còn trách tôi năm xưa đưa nó vào nam cùng ông bà. Mặc dù nói là không đành lòng, nhưng thật sự nhờ đó mà con được học ở trường tốt, ăn ngon ngủ ấm. Ít ra cũng đỡ vất vả hơn tôi và em nó ở ngoài này.
Nỗi đau con lạnh nhạt với tôi, lại cộng thêm với việc túc trực chăm sóc cho bố chồng làm tôi chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến chồng tôi. Anh ta cũng thật là có đầu nhưng lại không biết suy nghĩ, rõ ràng là bố mình bệnh nặng ngàn cân treo sợi tóc, đã không chấp nhận ả nhân tình rồi, ấy vậy mà anh ta vẫn cố chấp muốn đưa cô ta về nhà.
Tôi cũng không nghĩ anh ta lại có thể hành động một cách ngu ngốc như vậy, anh ta thật sự vì ả nhân tình mà làm tức chết bố mình. Anh ta nhất quyết mang ả ta về nhà với danh nghĩa chăm bố chồng, lần này thì hay rồi bố anh ta triệt để tức chết rồi.
Nhưng kể ra tôi cũng hả dạ vì dù cho tức chết thì bố chồng tôi cũng không chịu cho cô ta vào nhà. Anh ta vẫn không từ bỏ ý định, còn muốn cho cô ta vào nhà chịu tang bố chồng. Tuy nhiên vì lần trước làm bố chồng tôi tức chết, nên lần này nhà chồng kiên quyết không cho ả nhân tình bước chân vào nhà nữa.
Chuyện tang lễ vừa dứt, chồng tôi liền khăn gói về ngay với ả nhân tình. Tôi thật sự không hiểu được cô ả đó cho anh ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà khiến anh ta chìm đắm đến như vậy.
Con trai của tôi xong tang lễ cũng vào nam học tập. Mẹ con xa cách nhau tôi có biết bao nhiêu điều muốn bù đắp cho con, nhưng thời gian đâu cho phép cơ chứ. Tôi hứa với lòng, mình chỉ một năm nữa thôi, tôi nhất định sẽ đưa con trở về bên mình. Chuyện người tính đúng là không bằng trời tính.
Năm đó vẫn còn mang tang bố chồng, ông bà ta thường nói tang mang trên mình vận xui nhất định sẽ đến tim. Trăm tính ngàn tính không bằng trời tính. Chiều hôm ấy là chủ nhật, tôi đang nấu canh cá rô rau cải để hai mẹ con cải thiện bữa ăn. Đúng lúc đó thím tư hàng xóm đến nhà tôi xin me.
Vốn dĩ nhà tôi có một cây me rất sai trái, nên thím tư cũng hay sang nhà xin me về nấu ăn. Lần nào thím qua tôi cũng trèo lên hái cho thím, lần này thím cũng nghĩ do tôi còn tang bố chồng, nên không muốn để tôi trèo lên hái. Nhưng tuổi thím vốn dĩ đã cao, làm sao mà trèo lên được, nên tôi đành trèo lên hái cho thím.
Ngày trước tôi trèo lên chẳng lần nào bị sao, thế mà lần này treo lên trời xui quỷ khiến thế nào lần này tôi đạp trúng cành cành cây gãy rơi xuống đất. Lần ngã này thật sự không hề nhẹ. May nhờ hàng xóm mang tôi đi cấp cứu kịp thời, mặc dù không chết, nhưng mà ko may tôi bị gãy một bên tay, gãy một bên chân, cộng thêm bị sụn cột sống, không thể cử động, chỉ nằm im một chỗ.
Con nhỏ, nhà mẹ đẻ thì xa, con trai lớn thì vào nam, chồng thì ở với nhân tình. Thật sự mà nói, giây phút nằm trên giường, tôi chỉ mong sao mình có được người chồng tử tế để nương tựa lúc này. Ít nhất sẽ có người chăm sóc khi đau ốm bệnh tật. Cảm giác như ngày phải nằm co ro trên bệnh viện đẻ con lại ùa về trong tôi.
Tôi có chồng, nhưng chưa từng được cảm nhận tình cảm vợ chồng. Bản thân lúc nào cũng phải tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu phu tử tòng tử. Nhưng có lẽ kiếp trước tôi không được tốt tính, nên kiếp này tôi không có được người chồng tốt, chỉ có một mình lạnh lẽo trong căn nhà lá.
Gió thổi rít qua từng khe cửa lạnh lẽo, cũng an ủi cho tôi phần nào còn có đứa con trai chăm sóc. Mặc dù nó còn bé, nhưng lại rất hiếu thuận với mẹ, một tay nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, tôi không thể cử động, mọi chuyện cá nhân đều phải nhờ một tay con trai.
Cả một tuần trôi qua, chồng tôi cũng đã xuất hiện. Đúng thật anh ta đã xuất hiện trước cửa nhà của tôi. Anh ta đến đây làm gì? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở nhà tôi cơ chứ ?