lathu
ĐỌC TRUYỆN Tiểu Thuyết

LÁ THU – Tiểu Thuyết Tình Yêu & Gia Đình

4.7/5 - (4 bình chọn)

CHƯƠNG 1

 

Mỗi một người sinh ra trên đời đều có một số phận đã được an bày, dù cho có sóng gió hay êm dịu. Tôi luôn cảm thấy vận mệnh của tôi như một chiếc lá trên cây đại thụ. Sinh ra , trưởng thành, rồi cũng đến lúc già nua rụng xuống. Đi hết cả đoạn đường sinh mệnh cũng chỉ có thế. ngẫm nghĩ lại đến bây giờ cũng đã đi hết hai phần ba cuộc đời, nhưng tôi cứ tưởng đã đi đến cuối đời, vì quá mệt mỏi lại chẳng thể thoát ra…

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, còn chưa chào đời bố đã mất sớm. Chỉ còn lại năm người phụ nữ nương tựa vào nhau, yêu thương nhau. Mấy chị em gái luôn đùm bọc lẫn nhau, cùng ăn cùng ngủ, cùng đi làm thuê, mò cua bắt ốc. Vì là em út nên tôi được mẹ và các chị rất yêu thương và chiều chuộng. Dù gia đình nghèo khó nhưng vẫn cố gắng được đi học đầy đủ, miếng gì ngon cũng phải để dành cho tôi.  Và rồi tuổi thơ tôi cứ thế lớn lên trong tình yêu thương của mẹ và các chị. 

Thấm thoát trôi qua, năm tôi tròn mười chín tuổi, tôi giống bố nên cao lêu nghêu, nhà tôi năm người thì tôi cao nhất, đã thế lại còn nước da bánh mật. Kể cũng lạ, mấy chị tôi ai cũng trắng dù đi làm thuê dưới cái nắng gắt, ấy vậy mà có mình tôi chẳng trắng nổi, nước da bánh mật nổi trội giữa nhà. Nhưng có lẽ vì lợi thế chiều cao và nước da bánh mật nên tôi có sức khỏe hơn các chị, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn. 

Để bớt gánh nặng cho gia đình tôi quyết định đăng ký phục vụ quân đội, phục vụ đất nước. Mới đầu tôi được sắp xếp vào phụ bếp, bằng sự nhanh nhẹn nhiệt tình, chỉ nữa năm sau tôi cũng nhờ được học hết lớp bảy lúc bấy giờ, lại thêm tính tình nhanh nhẹn và cẩn thận nên được đơn vị cất nhắc và cho đi học y tá. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tôi đã hoàn thành xuất sắc khóa học và cống hiến hết mình trong những năm tháng còn tại quân ngũ. 

Là một cô gái năng nổ nhiệt tình, lại giàu lòng nhân ái, tôi cũng rất được mọi người yêu mến. Tuổi xuân xanh cũng được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Trong đó có Quân, sự quan tâm, nhiệt tình của anh, trái tim bé nhỏ của tôi đã rung động, đã biết nhớ nhung, biết thẹn thùng trước chàng trai ấy. Tình yêu đẹp nhất ở tuổi đôi mươi, tình yêu ngày ấy đơn giản nhẹ nhàng bởi những cái nắm tay, những lần vuốt tóc, hay bức thư tình kẹp thêm bông hoa bưởi. Nhẹ nhàng mà trong sáng. Mỗi lần anh nhìn tôi, đôi mắt ấy tôi đã nhìn thấy sự chân thành mà tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Anh hẹn tôi ngày ra quân xin mẹ cha mang trầu cau đến thưa chuyện, niềm vui của một cô gái mới yêu lần đầu như tôi cũng chỉ có thế. 

Thế rồi kết thúc thời gian quân ngũ, Tôi được phân công về làm việc cho công ty Công Nghệ Phẩm ở Hải Phòng lúc bấy giờ.Tôi và anh vẫn đều đặn gửi thư cho nhau, những ngày cuối tuần cũng được dịp gặp nhau, lê la ăn chè quán cóc, hay những lần ngồi cạnh nhau bên con sông Lạch Tray… Cứ nghĩ chuyện tình nào người có tình cũng sẽ đến được với nhau. Nhưng không, trớ trêu thay chú của tôi còn chưa hỏi ý tôi đã tự mình đồng ý mối hôn sự gả tôi cho con của bạn của mình. Tôi nhận được tin hoàn toàn ngơ ngác, người đó tôi nào có quen biết gì, chưa một lần gặp mặt, chưa một lần tâm sự nhỏ to, tôi còn chẳng biết người đó tính nết ra sao. Làm sao có thể chung sống cả đời với người đó được?

 Ấy vậy mà chú tôi nói rằng : 

 “Nó hiền lành tốt bụng, lại siêng năng chăm chỉ, cũng là người lính cụ Hồ, thật thà chất phát. Gia cảnh nhà nó cũng tốt, nhà cửa đàng hoàng. Chú tin là con lấy nó sẽ hạnh phúc”. 

Chỉ vậy, mối tình đầu của tôi mới vừa chớm nở đã lụi tàn như bông hoa quỳnh tỏa sắc hương trong chốc lát rồi lụi tàn trong đêm. Chàng trai trong lòng tôi lẳng lặng cất vào trong góc tối của trái tim, những bức thư tình xếp gọn nơi góc tủ, chẳng phải tôi không muốn bỏ đi, mà lòng chẳng nỡ, mối tình đầu, tôi cất gọn vào tim. Nhiều đêm tôi chạnh lòng tủi thân rơi nước mắt, từ nhỏ không cha, gia đình khốn khó, nương nhờ nhà chú nên bây giờ chuyện một đời người đành để chú thay cha quyết định. Tôi tự nhủ lòng khóc lần này rồi thôi. Ừ thì thôi. Nhưng thật không hề nghĩ cuộc đời mình sẽ đầy nước mắt về sau chỉ vì quyết định ngày hôm nay. 

Lần đầu tiên tôi gặp người mình phải lấy làm chồng, sống một đời, ngày hôm đó tôi đã bị sốc. Trước mặt tôi là một người đàn ông gầy gò, đen nhẻm, anh cao còn không bằng tôi, anh ấy bị sứt môi do ảnh hưởng chất độc màu da cam. Anh chẳng nói chuyện j với tôi, mà tôi cũng không nói với anh câu nào, cả tôi và anh ngồi đó, im lặng nghe chú và cha mình nói chuyện, bàn chuyện kết hôn, mâm cỗ. Cả hai người đều biết một điều cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình yêu, chỉ là anh nghe lời cha, cô nghe lời chú. Chỉ vậy thôi. 

Rồi ngày kết hôn cũng đến, cũng khay trầu mâm rượu, con gà đĩa xôi. Tôi theo chồng. Tiếng pháo nổ râm ran tôi bước vào nhà chồng, đóng lại những tháng ngày tinh khôi, tuổi hai lăm tôi đã là vợ người ta. Có mong đợi, có hy vọng và có cả những ước ao. 

Đêm tân hôn tôi đã mơ mộng về ngày mai, về những ngày gia đình yên ấm, mơ về những bữa cơm gia đình. Cô nhớ câu nói của bố chồng mình nắm tay cô lúc đón dâu : 

“Bố biết con mất bố từ nhỏ, từ bây giờ bố là bố của con, đây sẽ là nhà con. Hãy sống vui vẻ con nhé”. 

Khóe môi cô nhoẻn miệng cười, cô tràn ngập những hi vọng về mai sau. Cứ tràn ngập niềm hạnh phúc đó mà tôi quên mất đi cuộc hôn nhân này không phải được đơm hoa kết trái từ tình yêu ngọt ngào. Đêm động phòng nhưng chồng tôi lạnh nhạt, chẳng dạo đầu, chẳng âu yếm, cũng không một lời yêu thương. Tôi cũng chẳng thể đòi hỏi hơn từ anh, dù sao cả hai cũng chỉ mới gặp mặt được hai lần. mệt mỏi cả ngày tôi cũng lặng lẽ chìm vào giấc ngủ say. Chỉ biết mong chờ ngày mai sẽ tươi sáng hơn mà thôi. 

Và rồi, đôi lúc hiện thực khiến ta bừng tỉnh trong giấc mộng, cuộc hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu “ ôi nó lạnh lẽo biết bao nhiêu ! ”. Chồng tôi chẳng chuyện trò gì nhiều với vợ, ngay cả những câu nói bình thường cũng kiệm lời không muốn nói. Cũng dễ hiểu vì anh đã nói chuyện với tôi bao giờ đâu. 

Ấy vậy mà, chồng tôi hình như đang say đắm một cô gái khác. Ngày tôi biết tin chồng mình say nắng người khác, cũng là lúc tôi phát hiện mình có thai. Ngay lúc này tôi như suy đổ, khi tôi chấp nhận toàn tâm toàn ý yêu thương chồng mình, dù còn nhiều khác biệt nhưng bản thân đã dốc hết sức mình làm một người dâu hiền vợ thảo. Tôi tần tảo sớm hôm, chưa có hôm nào không dậy từ ba bốn giờ sáng, cơm nước nhà cửa một tay tôi chu toàn, ngoài công việc ở công ty về đến nhà chưa từng ngơi tay. Tôi tự kiểm điểm mình chưa từng làm gì khiến cho cuộc hôn nhân này có kẻ thứ ba chen chân vào. Tôi thật chẳng thể nào ngăn được nước mắt rơi. 

Nhưng nỗi đau lại chồng nỗi đau, mẹ chồng tôi nghe tin con trai có tình nhân bên ngoài nhưng bà chỉ la mắng cô ấy, bà trách tại tôi cao lêu nghêu, tại tôi khô khan không có sức hút, tại tôi không khéo chăm chồng, thế nên chồng tôi mới chán vợ. Và tại con trai bà tài giỏi đẹp trai, tại chồng tôi hơn người nên đi đâu cũng có người ngưỡng mộ, cũng có thể là do người thứ ba kia chèo kéo chồng tôi quá, tuyệt nhiên chồng tôi không phải là người có lỗi. 

Giây phút này đây tôi nghẹn lời, tôi bây giờ phải làm sao đây ? 

Chồng tôi, cha của con tôi giây phút này đang nơi đâu ? 

Tại sao tôi phải chịu ấm ức này? 

Tại tôi sai hay tại chồng tôi sai ?

Mỗi câu nói của mẹ chồng như cứa vào tim tôi, từ ngày lấy chồng đến ngoại tình tư tưởng tôi cũng không giám, ngày anh nắm tay tôi là ngày mà cả thế giới của mình chỉ có anh, tôi toàn tâm toàn ý cất hết quá khứ yêu anh trọn vẹn con tim. 

Vậy mà, giờ đây tôi đang được đền đáp lại điều gì đây ? 

Làm sao đây? bây giờ làm sao ? 

Bây giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ được như thế. 

Tình yêu này, đứa con này, tôi phải làm gì đây ?