Mất bạn thật rồi
TẢN VĂN

[TẢN VĂN BUỒN] BẠN ĐI THẬT RỒI!

Rate this post

(Gửi tới người bạn của tôi … Vũ)

Bạn và tôi  không phải bạn thân, cũng không phải tri kỷ. Nhưng tôi với bạn luôn dành cho nhau sự tôn trọng và giúp đỡ nhất khi cần. 

Tôi quý mến và rất coi trọng bạn. Gia đình tôi cũng vậy, rất thích sự ngoan ngoãn lễ phép và luôn nhắc tới tên của bạn … Vũ. 

Còn nhớ lúc học cấp 3, tôi và bạn chung lớp. Vóc dáng nhỏ bé và gương mặt non nớt như trẻ em của bạn đã làm tôi nhầm lẫn là một bạn nhỏ nào đó tới trường chơi. Nhưng đâu biết rằng tính theo tuổi thật thì bạn lớn hơn tôi và các bạn trong lớp 1 tuổi. 

Bạn là một người tốt bụng, hiền lành và hơn cả bạn luôn muốn giúp đỡ mọi người mà không màng tới bản thân. Dù khó khăn như thế nào bạn cũng luôn muốn giúp một cách trọn vẹn. Riêng bản thân tôi luôn dành cho bạn một sự quý trọng lớn và tới bây giờ vẫn vậy. 

Khuya ngày 5/9/2021 là ngày bạn mất. Nhưng tôi không nghĩ rằng ngày hôm ấy cũng chính là ngày cuối cùng tôi gặp bạn. 

Ngày hôm đó bạn và nhóm rủ tôi qua chơi. Lâu ngày không gặp nên qua chơi một chút. Lúc đầu tôi đã từ chối vì tôi bận học và ban đêm ở quê rất vắng người. Nhưng rồi cũng nhờ một bạn khác qua chở tôi đi tới để gặp mặt. Tôi cứ ngỡ lâu ngày gặp mặt sẽ vui vẻ lắm đây. Đúng là vui thật, nói chuyện cũ cùng nhau cười đùa. Uống với nhau một ly gọi là tình anh em. Nhưng đâu biết rằng sau cái vui vẻ ấy cũng là lúc bạn rời bỏ cuộc đời này. 

Trước đó bạn và mọi người cùng hẹn với nhau tuần sau gặp nhau ở nhà mới của bạn khác. Rất nhiều cuộc hẹn đã được đặt ra lúc ấy. Ai cũng đồng ý và còn hẹn rõ thời gian địa điểm. Ngày hôm đó cũng chính bạn đã làm ra những món ăn cho bọn tôi. Đồ ăn cũng là bạn nấu, trái cây cũng do bạn chuẩn bị đem tới. Bạn là con trai nhưng rất đảm đang việc bếp núc. Luôn luôn dành việc nội trợ và nhiệt tình trong mọi chuyện. Thật sự bạn là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp. 

Lúc ra về, tôi rủ bạn về cùng cho vui. Nhưng bạn kêu nhà xa cứ về trước để bạn ở lại phụ dọn dẹp với lớp trưởng (Chúng tôi ăn uống ở nhà lớp trưởng). Nhà bạn gần nên bạn muốn về sau. Trong mọi cuộc họp lớp bạn luôn là người về sau cùng. Lớp trưởng kể lại rằng bạn đã ở lại dành rửa chén, lau bàn và dọn dẹp ngăn nắp. Bạn còn ngồi nói chuyện một hồi lâu mới đòi về. 

Nghĩ rằng sẽ như mọi khi, về tới nhà bạn sẽ điện thoại, nhắn tin lại để báo an toàn. Nhưng lần này lại khác, bạn không nhắn tin hay gọi điện. Ai cũng lo lắng nhưng gọi cho bạn thì chỉ nhận lại được thông báo thuê bao. Những bạn trong nhóm chạy ngược lại để xem bạn về tới nhà hay chưa, đã ngủ hay còn đi đâu mà không bắt máy. Nhưng linh cảm không tốt đã đúng thật, đi tới nửa đường thì công an và xe cứu thương đã tới. Nhận được tin là bạn đã mất ngay trên đường về nhà.

Tôi như không tin vào mắt mình khi nhận tin báo. Tôi đã khóc nấc lên tại vì sao lại như vậy. Mới trước đó 30 phút tôi còn cười đùa và chụp hình với bạn. Không lẻ là tôi đã nhìn nhầm đoạn tin nhắn ấy. Trong lòng ôm niềm hy vọng đó không phải là sự thật. Tôi vẫn tin rằng xe cấp cứu lên đã cứu sống được. Bạn vẫn chưa đi, làm sao có thể như vậy được.

Nhưng chuyện gì rồi cũng phải chấp nhận đó không phải là hy vọng nữa. Sang nhà thấy bạn nằm im ắng mà đau thương đến lạ. Tiếng khóc than làm cho bầu không khí càng nặng trĩu lên tôi. Tôi không dám lại gần và nhìn bạn lần cuối. Không phải vì không thương bạn, không phải vì tôi lo sợ chuyện gì khác.

Tôi không dám nhìn vì tôi muốn hình ảnh người con trai tên Vũ đẹp trai cười tươi ngày trước vẫn còn hiện trong đầu. Luôn luôn muốn giữ hình ảnh đẹp đó. Và sợ rằng khi tôi nhìn cảnh tượng bạn lần cuối sẽ xóa nhòa đi hình ảnh lành lặng mà trong tâm trí tôi. Muốn bạn mãi trong tâm trí tôi là người bạn vui tươi chứ không phải gương mặt biến dạng và không còn nguyên vẹn. 

Đau lắm, đau như cắt da cắt thịt. Khóc nhiều lắm, khóc thương cho bạn không còn bên mọi người xung quanh. Nước mắt tuôn rơi vì bạn không còn trên cõi đời này. Bạn còn quá trẻ để phải kết liễu cuộc đời như vậy. Còn bao nhiêu ước mơ mà bạn muốn vươn tới. Còn bao nhiêu câu chuyện chưa kể cho bọn tôi nghe. 

Nhìn di ảnh bạn mà tôi vẫn không tin được rằng bạn đã ra đi mãi mãi. Thời gian quá nhanh, chỉ vỏn vẹn một vài phút ngắn ngủi mà tôi không còn gặp bạn nữa. Ngày hôm nay 8/9/2021 tôi tiễn bạn về nơi đất mẹ lần cuối cùng. Mới ngày nào đó còn ngồi với nhau mà giờ đây người đứng người nằm. Bạn ở một mình lạnh lẽo, không còn tiếng gọi tên tôi như ngày nào nữa. Không còn những tin nhắn hỏi thăm nhau vui vẻ. Không còn những sự giúp đỡ và trò chuyện cùng nhau. Và cũng không còn một người bạn mà tôi quý trọng nữa.

Tôi thương và quý bạn như người thân của mình. Thương vì sự hiền lành chất phát, quý vì sự lương thiện tốt bụng. Bạn là người chưa bao giờ có một điểm xấu nào kể từ khi tôi gặp. Bạn luôn là người thiện lành trong tim tôi. Mà giờ đây bạn đã bỏ đi mất rồi. 

Bạn ra đi là một sự mất mát to lớn đối với tôi. Nhưng trong tâm trí tôi bạn vẫn còn sống, vẫn sống mãi với những hình ảnh đẹp ngày nào. Bạn vẫn là người tôi quý trọng nhất cuộc đời này. Nếu có kiếp sau, tôi hi vọng chúng ta mãi là bạn tốt một lần nữa. Tôi thương bạn. Tạm biệt Vũ…

Xem thêm: [Tản văn buồn] Khi cô đơn đủ lâu chúng ta sẽ chết!