Sự hạnh phúc của cô đơn
BLOG TẢN VĂN

Hạnh phúc của sự cô đơn

5/5 - (1 bình chọn)

Đối với bạn, hạnh phúc có tên gọi là gì? Hay chỉ đơn giản là một nét vẽ đơn thuần điểm chấm lên cuộc đời mỗi con người. Đối với tôi hạnh phúc đơn giản hơn nhiều. Nó xuất hiện xung quanh chúng ta với muôn hình vạn trạng khác nhau.Từ cái nắm tay ấm áp, cái tựa đầu vỗ về nhẹ nhàng của người mình yêu. Hay những cái ôm, nỗi nhớ, lời hỏi thăm đầy vội vàng nhưng chất chứa bên trong bao nỗi niềm thương nhớ của cha mẹ. Và chỉ cần một nét cười trên khuôn mặt của mối tình đầu cũng đủ để làm ta cứ thương cứ nhớ mãi về một người.

Con người chúng ta đang bước từng bước nhỏ bé của mình trên con đường thời gian mà thượng đế tạo ra. Ta không thể nào tự bắt ép bản thân của mình chậm lại. Mỗi chúng ta phải tự biết thích ứng để đuổi theo thứ mà ta mơ ước. Chúng ta đều muốn hạnh phúc. Muốn có thời gian, có người thân, bạn bè ở bên cạnh mình. Muốn cùng họ trải qua bao kỷ niệm vui buồn của cuộc đời.

Xem thêm: Ai cũng có tuổi thơ

Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ cô đơn cũng là một tên gọi khác của hạnh phúc tôi luôn chạy quanh để tìm kiếm một ý niệm sâu xa gì đó không xác định được. Tôi luôn để cái suy nghĩ sợ bị bỏ rơi, sợ không ai quan tâm mình ở trong đầu. Và tôi ghét cảm giác trở thành người ngoài của câu chuyện, là người bắt đầu nhưng lại không được ai hưởng ứng. Đúng vậy, tôi sợ mất đi mọi người, sợ không có ai bên cạnh mình và sợ không có ai để sẻ chia. Thậm chí, tôi còn không thể trưởng thành lên được với sự cô đơn.

Sự hạnh phúc của cô đơn
Sự hạnh phúc của cô đơn

Và cũng chính sự sợ hãi đó, tôi dần không còn là chính mình nữa, bắt đầu luyên thuyên những điều không thuộc về tôi. Mà chỉ để thỏa mãn đám bạn xung quanh để không cảm thấy lạc lõng. Lúc ấy, tôi mệt mỏi lắm. Dường như tôi đang là một con người khác vậy đeo chiếc mặt nạ cho chính mình. Tôi không biết bản thân mình đang sống hạnh phúc cho chính mình hay đang làm hài lòng mọi người.

Bỗng một ngày tôi biết đến cuốn “ Cô đơn để trưởng thành “. Khi ấy, mọi suy nghĩ trong tôi đều mâu thuẫn và bắt đầu có sự thay đổi sâu sắc trong tôi. Tôi bắt đầu ngẫm lại và dần lọc ra những mối quan hệ của mình. Lúc ấy, tôi không còn muốn đắm mình trong cái thế giới giả tạo mà tôi tự vẽ ra nữa. Tôi muốn được làm chính mình. Gạt qua những sự mệt mỏi, phiền toái, tôi đàn lắng mình lại và cảm nhận mọi thứ bằng một con mắt khác. Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần phải trưởng thành. Cần lắng lại để hiểu chính mình, hiểu về tất cả mọi thứ.

Xem thêm: Tình yêu mà tớ không dám nói

Trong khoảng thời gian đầu, chính tôi cũng cảm thấy chán nản với cuộc sống này. Tôi thầm nghĩ hay mình không hợp với sự cô đơn. Những lúc ấy, tôi lại nhâm nhi một ly trà cùng với những cuốn sách bên khung cửa sổ nhỏ. Tôi lắng lại, thoát khỏi sự xô bồ của cuộc sống mà trở về với cuộc sống thanh bình. Lâu dần, tôi cảm thấy thích thú và cảm nhận nét đẹp riêng của nó. Không phải cô đơn là một mình, là nhạt nhẽo. Đó chỉ là cách bạn dành cho mình một chút thời gian để cân bằng lại bản thân.

Và đến tận bây giờ, tôi đã coi cô đơn là tên gọi khác của hạnh phúc. Tôi dần thay đổi, ít đăng facebook hơn và bạn bè cũng dần rời khỏi tôi hơn. Chỉ còn những ai thật sự thân thiết, họ vẫn ở đó, không ngại sự thay đổi đột ngột của tôi. Và tôi thực sự hạnh phúc vì điều đó. Thích gì thì làm, vui thì cười, buồn thì xị mặt. Cô đơn, nhưng được làm chính mình còn hạnh phúc hơn là đông bạn nhiều bè nhưng luôn phải gồng mình như trước kia.

Cô đơn nó như một chiếc se thời gian. Kéo tôi từ trên thiên đường trở về với thực tại. Nó dần xóa đi những suy nghĩ viển vông, mơ mộng của mình với cuộc đời. Cô đơn – buộc tôi phải trưởng thành, buộc tôi phải tự đứng lên đi tìm hạnh phúc của chính mình. Sự hạnh phúc mà tôi đã dần lãng quên.