Ai cũng có ngày xưa
Mỗi người chúng ta ai cũng có một tuổi thơ của riêng mình. Những kỉ niệm mà bản thân muốn lưu dữ suốt đời. Những kỉ niệm mà khi nhớ lại thì chợt bật cười và tự nhủ với lòng rằng rất muốn quay lại khoảng thời gian ấy. Quay lại để có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không phải chật vật với cuộc sống đầy khó khăn này.
Tôi được sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả tại một tỉnh nghèo ở miền Trung. Nơi mà được mọi người biết đến với những trận bão lụt lịch sử càn quét hết mọi thứ. Ấy vậy mà từ nhỏ tôi đã có một tuổi thơ khá là dữ dội. Để rồi giờ nhìn lại, tôi lại cảm thấy mình thật may mắn khi được sinh ra nơi đây.
xem thêm: Bạn có đang thực sự sống hay chỉ đang tồn tại ?
Nhớ hồi còn bé tôi với thằng Đạt ở đầu làng chơi với nhau rất thân. Cứ mỗi khi có mưa lũ đến là lòng lại thấy bồi hồi. Hai thằng cứ thế rủ nhau tắm mưa, cùng đi xem lũ lụt. Lúc ấy còn bé chưa biết gì, thích bão giông ngập lũ. Để cha có thể bắt cá ngay trong sân nhà mình. Cứ đến trưa chiều nắng nóng là thằng Đạt lại chạy tới, tạo ra những tiếng kêu động vật làm dấu hiệu để tôi trốn mẹ đi chơi. Thời đó mẹ bắt ngủ trưa, đợi khi mẹ ngủ lại rón rén trốn đi chơi cùng chốn bạn. Để rồi mẹ bị bắt được và tặng cho những trận roi nhớ đời.
Ôi tuổi thơ những ngày không có internet. Cứ đêm xuống là nhà nhà ngồi tụm lại bên nhau trò chuyện. Trẻ con thì lại vui đùa với những trò chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê, tạt lon… Cảm giác thật là ấm cúm biết bao.
Tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày hồn nhiên. Tự cho một tay vào áo, làm như mình bị cụt mất một tay. Tôi thích tắm mưa, dùng chân chặn dòng nước rồi lại vùng vẫy trong đó. Thời ấy có chiếc bút bi 6 màu tôi luôn cố gắng để có thể bấm một lúc ra 6 màu. Cùng đám bạn làm súng từ bẹ chuối để bắn nhau. Lấy nước ngọt rót vào nắp chai để giả vờ như đang uống rượu. Cứ nghĩ rằng là mặt trăng đi theo mình rồi chạy thụt mạng để xem nó có đứng lại hay không. Những lúc ăn trái cây nuốt luôn cả hạt rồi lại khóc ầm lên vì nghĩ rằng cây sẽ mọc ngay trong bụng mình.
Giờ nhớ lại cảm thấy mình thật là hạnh phúc vì được sinh ra ở một gia đình nông thôn. Không khói bụi không điện thoại chỉ biết vui chơi cùng đám bạn ra đồng bắt chuột, trưa trốn bố mẹ đi tắm sông với cái trưa nắng mùa hè, chiều lại cùng anh em thả diều… Ôi tuổi thơ.
Ngày đó chỉ muốn mau lớn lên, muốn được trưởng thành để không ai gọi mình là trẻ con. Những ngày trẻ còn nông nổi luôn cho rằng bản thân đã đủ lớn để quyết định tất cả. Sau này lớn lên mới biết cuộc sống không đơn giản như ta nghĩ. Đối diện với bao bon chen ưu tư cuộc sống thì ta lại càng muốn trở về với tuổi thơ.
Ngày xưa những đứa bạn chơi với nhau rất thân. Nay lớn lên mỗi đứa đã có một cuộc sống cho riêng mình. Phải tự lo cho bản thân, cha mẹ và gia đình nhỏ của mình. Giờ nhớ lại những nụ cười ngây ngô ngày ấy lại cảm thấy vui và cũng có một chút chạnh lòng.
Bây giờ xã hội phát triển quá nhanh tuổi thơ của con em chúng ta đang dần thu hẹp lại bằng một chiếc smartphone. Dù rất muốn cho con một tuổi thơ đẹp đẽ nhưng bản thân lại phải lao vào vật lộn với cuộc đời. Vì vậy hãy cảm thấy mình hạnh phúc khi đã có một tuổi thơ đáng để nhớ về.
Trong thời điểm dịch bệnh đang diễn ra phức tạp này. Khi nghe bài “ai cũng có ngày xưa” của Phan Mạnh Quỳnh những hình ảnh của tuổi thơ như một cuộn phim cứ thế hiện ra trước mắt tôi. Mùa mưa lũ cũng đã đến không biết cha mẹ ở quê nhà sống có ổn không. Những người bạn thời thơ ấu của mình nay cuộc sống đã ra sao. Đã thành công trên con đường mà mình đã chọn?
Xem thêm: các bài tập gym tại nhà trong thời gian giãn cách
Tuổi thơ nhìn chung thì cũng chỉ là một cột móc để bản thân có thể nhớ về. Chúng ta không thể sống cho quá khứ mà chỉ nên sống cho hiện tại và tương lai. Nhưng quá khứ lại chính là những kỉ niệm để tương lai có thể nhớ về và mỉm cười với nó. Tuổi thơ có lẽ là một kỉ niệm quý giá nhất, làm cho mong nhớ và luyến tiếc nhất. Vậy còn bạn, tuổi thơ của bạn là gì?