Bạn thân
BLOG Tâm Sự & Tình Cảm

Bạn thân trở thành mối tình đầu của tôi

5/5 - (2 bình chọn)

Người ta thường nói làm gì có tình bạn giữa nam và nữ.

Cậu, một chàng trai Lâm Đồng nhẹ nhàng tình cảm. Cậu đam mê nhạc Indie, vẽ đẹp, mê thể thao, trắng trẻo thư sinh (nhưng body thì sáu múi nha).

Tôi, một đứa con gái mạnh mẽ cục súc chưa từng yêu ai bao giờ, da còn hơi ngăm nữa chứ. Hai đứa như trời với đất. Tôi chỉ có một điểm chung với cậu đó là có sở thích cùng một nhóm nhạc Indie. À quên, còn làm thêm chung một nơi nữa chứ.

Hai con người xa lạ gặp nhau

Hai đứa đều là sinh viên từ quê lên Sài Gòn học tập, nên việc đi làm thêm kiếm tiền là không thể tránh khỏi.

Tôi được bạn bè giới thiệu làm tại quán cà phê có thương hiệu khá nổi tiếng trên Sài Gòn. Ở một chi nhánh khá xa nơi ở trọ. May mắn là được nhận nhưng lại ở một chi nhánh khác gần hơn, cho tiện việc đi lại. Cũng nhờ đó mà tôi được gặp cậu.

Lần đầu tiên đi làm thì tôi chả có ấn tượng gì với cậu cả, bởi đó là lần đầu tiên ra đời đi làm nên sợ hãi hoang mang. Tôi còn chả nhớ được ai ngoài người hướng dẫn cho mình. Lúc đấy thì cậu đã là nhân viên được ba tháng rồi. Đấy là cơ duyên cho cậu và tôi gặp nhau.

Tình bạn hình thành

Làm việc được khoảng hai tháng hơn , nhưng tôi chẳng kết bạn với ai. Tôi chỉ có hay trò chuyện với người chị hay làm chung ca. Chị khá dễ thương và hòa đồng, hầu như trong quán ai cũng mến chị hết.

Hôm đấy đi làm, có cậu và các anh chung quán mà cậu chơi thân. Họ bàn nhau về chuyến đi phượt bằng xe máy ra biển. Nhưng tình cờ là họ thiếu một xe, nên các anh đề nghị rủ thêm tôi để cho đủ. Lúc đầu thì tôi lưỡng lự và định không đi đâu, nhưng người chị ấy mở lời nên tôi mới đồng ý.

Chuyến đi tổng cộng có 10 người, tôi đi cùng xe với chị, chắc rồi. Mọi thứ vui hơn so với tôi tưởng tượng, do tôi không có hy vọng quá nhiều.

Cũng nhờ đó mà tôi và cậu trò chuyện với nhau nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn. Ngoài ra tôi còn lời thêm đứa bạn thân nhỏ tuổi cho đến bây giờ.

Bạn thân
Ảnh: Rachel Claire

Sau chuyến đi phượt

Quay trở lại quán cà phê, vẫn là những nhân viên đó, nhưng không khí đã thay đổi. Có thể chỉ thay đổi đối với tôi, do là một đứa nhân viên mới và chưa có nhiều bạn trên Sài Gòn. Giờ đây lại kết thêm được vài người bạn, thành tựu kha khá đó chứ.

Nhờ sau chuyến đi mà tôi và cậu có thêm nhiều cơ hội gặp mặt nhau hơn ngoài quán. Nhưng là đi chung nhóm. Chúng tôi đi cà phê ( tất nhiên không phải chỗ làm rồi), hẹn nhau đi ăn đi chơi rồi cả đi karaoke nữa.

Từ những chuyến đi đó, mà tình bạn của tụi tôi được tăng level chút đỉnh. Tuổi trẻ mà, trân trọng nhất những giờ phút được đi chơi với nhau vậy thôi. Chẳng cần điều gì lớn lao, xa hoa đâu.

Thành bạn Thân hồi nào không hay đấy

Lúc đấy, tôi làm việc ở quán được khoảng 2 năm. Giờ đây những anh chị làm lâu năm đã nghỉ dần, để còn bắt đầu con đường sự nghiệp của mình. Trong quán còn tôi cậu và một số đứa bằng tuổi, là những thành viên lâu năm của quán.

Hai năm là khoảng thời gian khá dài cho một công việc làm thêm. Khi đã chứng kiến đủ mọi kiểu đến rồi đi của các nhân viên chung quán. Thì những người ở lại càng trân trọng nhau hơn.

Với một đứa con gái có tính cách như tôi, đi đâu cũng chỉ coi trọng nhất là việc kết bạn. Chả suy nghĩ nhiều về việc tìm bạn trai. Cho nên sau chừng ấy thời gian, tôi vẫn còn độc thân và vui tính.

Còn cậu đối với tôi lúc ấy đã ở một vị trí khá quan trọng rồi. Có lẽ là bạn thân là nam duy nhất của tôi.

Vào một tối hôm nọ, tôi cậu và con bé bạn thân của tôi hẹn nhau đi một quán Rooftop, để nhâm nhi vài lon bia. Lúc này 3 đứa thân nhau lắm, con bé thì đã có người yêu rồi. Còn cậu thì đã chia tay bạn gái một năm rồi (vào thời điểm đó tôi và cậu chỉ là bạn bình thường thôi).

Nhờ có chút men trong người, mà ba đứa có bao nhiêu tâm sự đều đem ra mà kể hết. Qua đó, tôi mới biết được rằng cậu đang gặp khá nhiều khó khăn và đã trải qua nhiều nỗi đau mà tôi chỉ có thể hiểu qua lời nói.

Khác xa với vẻ bề ngoài nhẹ nhàng, bên trong cậu lại là một con người gai góc từng trải. Cậu trưởng thành hơn tôi rất nhiều, mặc dù là đồng tuổi. Có lẽ sau đêm đó, suy nghĩ của tôi dành cho cậu chính thức thay đổi. Tôi cảm thấy tôn trọng con người ấy hơn.

tình yêu
Ảnh: Pinterest

Người ta đơn giản vì nụ cười, hay tính cách tốt mà thích đối phương. Còn tôi thì lại thích cái hoàn cảnh của cậu, nghe thì lạ thật đấy nhưng không lạ đối với tôi chúc nào.

Mà tôi giấu cũng kỹ thật, một thời gian dài mà chẳng để ai nhận ra, kể cả cậu. Do tôi sợ cảm giác yêu chăng hay sợ đánh mất tình bạn này? Hay do chưa từng yêu, nên không biết thể hiện ra làm sao? Tôi không rõ nữa.

Ngoài những cuộc nói chuyện trên quán, tôi và cậu vẫn dành cho nhau sự quan tâm qua những dòng tin nhắn. Không phải những dòng tin nhắn ủy mị nhưng trong đó vẫn chất chứa sự hứng thú dành cho nhau.

 Trên tình bạn dưới tình yêu

Vào tuần đi làm cuối cùng trong năm, trước khi  về quê ăn tết. Nhóm bạn làm chung của tôi và cậu rủ nhau đi ăn tất niên. Vẫn là sau khi làm xong, tối muộn khoản tầm 10h đêm. Nhóm 5 đứa rủ nhau ra vỉa hè ăn cá viên chiên và tám chuyện.

Dường như biết rằng sẽ không gặp nhau sau nhiều ngày, nên nói chuyện với nhau quên cả giờ giấc, quên rằng trọ của tôi 11h30 đóng cửa. Và thêm một điều rằng hôm đó tôi quá giang xe của cậu để tiện chở mấy món đồ to lỉnh kỉnh.

Khi đứng trước cổng trọ thì đèn đã tắt và không còn ai ở đó để mở cửa cả. Phương án cuối cùng là phải qua trọ của cậu ngủ ké (cậu ở trọ một mình).

Thường ngày hai đứa chọc ghẹo nhau như hai thằng con trai, mà giờ đây lại ngại ngùng chả biết nói gì.

Tôi thì nằm trên giường, cậu thì nằm dưới đất, và đương nhiên không có chuyện gì xảy ra cả. Chuyện này không được tiết lộ cho bất kỳ ai và chúng tôi giữ bí mật đó cho riêng mình.

Trong một tháng về quê, không ngày nào chúng tôi ngừng nhắn tin cho nhau.

Những tin nhắn liên tục cập nhật những hoạt động của đối phương. Cảm giác như đang ăn Tết cùng nhau ấy chứ. Ấy vậy mà cảm giác thời gian trôi thật lâu, không biết khi nào mới có thể lên lại Sài Gòn để còn được gặp cậu.

Từng ấy ngày trôi qua khiến tôi định hình rõ hơn về cảm xúc của mình, tôi chính thức thừa nhận với bản thân rằng mình đã thích cậu.

Quay trở lại với Sài Gòn, nỗi nhớ pha lẫn với sự hứng khởi. Ngày đầu gặp lại cậu tặng tôi một túi đầy bánh kẹo rồi bảo là quà năm mới.

Trong lòng tôi như nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng bên ngoài vẫn đùa cợt giỡn hớt. Rồi tối về lẳng lặng nhắn tin cảm ơn cậu. Lúc này tôi muốn ngay lập tức hỏi cậu nghĩ về tôi như thế nào, nhưng cứ ấp úng rồi thôi. Tôi và cậu cứ mơ hồ với nhau chả ai chịu đưa ra đáp án cho đến khi…

mối tình đầu
Ảnh: Tan Danh

Đứa con gái lì lợm nhất mà cậu từng gặp.

Vẫn như mọi ngày, chúng tôi vẫn đều đặn nhắn tin cho nhau. Tôi chợt hỏi cậu cảm thấy tôi như thế nào, cậu có thích tôi không (cái tính tò mò đè bẹp đi sĩ diện của một đứa con gái là tôi). Một lúc sau cậu mới trả lời rằng tôi là người mà cậu mến nhất.

Ừm thì mến nhất, tôi không biết lấy lý do gì để giận dỗi một thằng bạn thân vì không chịu thích mình. Đến tối hôm ấy, cậu điện thoại cho tôi, giọng cậu lúc đấy thật lạ. Cậu nhẹ nhàng ôn nhu nói với tôi rằng cậu không thể là mối tình đầu của tôi được.

Tôi xứng đáng được gặp người nào đó có thể lo lắng quan tâm cho tôi hơn cậu. Tâm trí cậu giờ đây chỉ có thể tập trung để lo cho gia đình đang khó khăn của mình.

Tôi chỉ có thể im lặng và lắng nghe, miệng không thốt lên nổi một từ. Cậu ở đầu dây bên kia tiếp tục nói. Tôi cảm nhận cậu đang muốn thừa nhận rằng cậu cũng thích tôi, nhưng cậu cứ lảng tránh. Và nói rằng nếu cậu yêu tôi thì rất ít kỷ đối với tôi. Lúc này đây tôi bật khóc và cúp máy.

Những ngày sau đó tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra. Lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi trách cậu. Cậu thì lại không như thế, cậu để ý từng nét cảm xúc của tôi nhưng lại không nói điều gì chỉ lẳng lặng làm việc. Từ ngày đó tin nhắn cũng chẳng còn.

Còn một điều tôi quên kể rằng, cậu bị bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã phải chịu nhiều vấn đề về sức khỏe. Cho nên hiện tại, cậu phải tập thể thao để rèn luyện sức khỏe, do bệnh có thể phát bất cứ lúc nào. Điều này tôi được nghe cậu kể từ một trong những cuộc trò chuyện qua tin nhắn.

Tình hình bệnh của cậu không quá nguy hiểm, nhưng có đôi lúc bất thình lình khiến cậu khó thở. Điều này rất ít người biết vì chưa bao giờ thấy cậu có vấn đề gì xảy ra, đôi lúc tôi cũng quên béng đi là cậu bị bệnh.

Hôm đấy, hai chúng tôi làm cùng ca với nhau, tôi vẫn cố tỏ vẻ bình thường với cậu khi trên quán. Vẫn nói chuyện với cậu, vẫn đùa giỡn nhưng là khi có mặt những người khác. Nhưng khi còn có hai người thì không khí trở nên ngại ngùng.

tình yêu
Ảnh: Snapwire

Tối khi tan ca về trọ, cậu nhắn tin cho tôi, chỉ để xác định là tôi đã về hay chưa. Tôi cũng trả lời và đợi mãi chả thấy tin nhắn của cậu đâu.

khoảng nửa tiếng sau, dòng tin nhắn lộn xộn sai chính tả của cậu gửi qua nói rằng mình bị choáng. Tôi tức tốc gọi điện cho cậu, nhưng không ai bắt máy, tin nhắn vẫn chưa trả lời.

Lúc này là đã hơn 11h đêm, tôi vội khoác áo ngoài chạy thật nhanh đi lấy xe trước khi cổng trọ đóng, tóc tôi vẫn chưa kịp sấy khô. Trên đường đi tôi vẫn cố gắng gọi điện thoại cho cậu nhưng vẫn vậy.

Mắt tôi cay xè do gió đêm Sài Gòn tạt thẳng vào mặt. Tôi vừa lái xe vừa lo lắng cho cậu, vừa không biết nên làm gì khi có người bị bệnh tim. Vẫn là quyết định đến trọ của cậu trước.

May mắn cậu vẫn còn tỉnh để mở cửa cho tôi, nếu không chắc cả dãy trọ đi ngoài mà giúp tôi mất. Mặt cậu tái mét như không còn một giọt máu. Giọng thều thào bảo mình không sao, Tay thì vịn  vào tường. Điện thoại cũng chả nghe thấy do lúc đó cậu bị ù tai.

Tôi đỡ cậu nằm xuống, cậu nói chỉ cần nghỉ ngơi đến sáng mai là ổn. Chuyện này cũng thường hay xảy ra, nhưng chỉ mình cậu biết.

Cậu nằm đấy, thở một cách khó khăn rồi quay qua trách tôi: “chưa từng thấy đứa con gái nào như cậu”. Vào giờ này một đứa con gái chạy từ quận Bình Thạnh sang quận 9 (trọ chúng tôi cách nhau mười mấy cây số) chỉ mất 10 phút.

Cậu hỏi sao cứ đối xử tốt với cậu, trong khi cậu đã nói những điều như vậy với tôi.

Tôi nói bạn bè ai tôi cũng đối xử tốt như vậy đặc biệt còn là chuyện sống chết. Để cậu đỡ thấy áy náy.

Cậu nằm đó im lặng hồi lâu, rồi bảo tôi lên nằm nghỉ, dù sao trời cũng đã tối. Làm sao tôi có thể để người bệnh nằm dưới sàn được, mà cậu thì cũng không cho tôi nằm dưới đó. Giường thì lại nhỏ, nên tôi kêu cậu nằm ngủ trước khi nào tôi thấy cậu ổn rồi thì sẽ lên ngủ sau.

Khoảng tầm 2h sáng, tôi khá mệt do tối đó còn đi làm muộn. Nhìn qua thấy cậu nhường như đã ngủ rồi, tôi nhẹ nhàng nằm xuống bên mép giường còn trống, cố gắng không làm cậu thức giấc.

Bất thình lình tay cậu choàng qua đặt lên trên đầu tôi, rồi thì thầm nói “ Tớ đã nghĩ kỹ rồi, tớ quyết định bây giờ sẽ ích kỷ với cậu vậy.” . Trong màn đêm, gương mặt của tôi đỏ bừng lên tới nổi tôi còn cảm nhận được.

Cậu nhìn tôi rồi hỏi “ Cậu chưa từng hôn bao giờ? Vậy có muốn thử không?”. Rồi cậu nghiêng người đặt lên môi tôi nụ hôn nhẹ nhàng như con người của cậu. Đêm nay là đêm cuối tôi chính thức thoát kiếp độc thân rồi đấy.