[TẢN VĂN HAY] XIN MẸ HÃY HIỂU CHO CON!
Có bao giờ bạn cảm thấy ghét bố mẹ mình chưa? Đã bao giờ muốn bỏ nhà đi chưa? Có khi nào bạn nghĩ bạn bị bỏ rơi trong chính gia đình của bạn chưa?
Tôi thì có, có rất nhiều suy nghĩ như vậy. Suy nghĩ rằng mình như thể cái gai trong mắt mọi người, nghĩ rằng có khi mình ra đi thì gia đình mới yên bình. Những suy nghĩ tiêu cực ấy đã theo tôi một khoảng thời gian dài, rất dài là đằng khác.
Có thể bạn nghĩ tôi nhạy cảm, nghĩ tội nông cạn nên mới suy nghĩ như vậy. Chẳng phải tôi tự bịa, tôi đã trải qua chính nỗi sợ hãi từ gia đình, sợ hãi từ chính người mẹ thân thương. Vậy thì những nỗi đau tội chịu, ai hiểu cho tôi? Ai thông cảm cho tôi?
Tôi và mẹ từ bé đã không hợp nhau. Cùng một gia đình nhưng khắc khẩu, cãi nhau là chuyện hằng ngày. Tôi đã âm thầm chịu đựng mười mấy năm trời với bổn phận là con.
“Là con thì không được cãi lời mẹ, dù mẹ có sai đi chăng nữa thì vẫn không được chống đối”
“Mẹ sinh con ra mẹ có quyền giết con”
“Mẹ cảm thấy nhục nhã khi có đứa con như vậy”
…
Đó là những câu nói tôi được nghe từ chính người mẹ của mình. Người mà đã sinh ra và nuôi tôi lớn lên đến ngày hôm nay. Những lời nói khi ấy đi kèm với những trận đòn nứt da nứt thịt của tôi. Lúc ấy tôi khóc rất nhiều, khóc không phải đau vì trận đòn, mà khóc vì tại sao mẹ không nghe tôi nói. Tại sao mẹ lại không cho tôi cơ hội để nói, không cho tôi cơ hội để bày tỏ nỗi lòng mình. Dần dần như vậy, tôi ngày càng ít nói, trầm tính và xa cách với mẹ tôi hơn.
Tôi biết mẹ muốn tốt cho tôi, muốn tôi thành người. Nhưng tôi không đồng ý với những việc mẹ tôi ép tôi phải làm theo ý mẹ. Nếu không vừa lòng, mẹ tôi liền buông lời cay đắng lên tôi. Đến bây giờ vẫn vậy, bây giờ tôi có chứng kiến riêng, nhưng vẫn bị mẹ tôi ép buộc rất nhiều điều vô lý. Chắc bạn nghĩ tôi bám váy mẹ, bạn nghĩ tôi nhát gan nên không dám phản đối, nghĩ tôi lớn mà còn khờ nên bị mẹ quản. Có lẽ bạn đã nhầm, nhầm rất lớn là khác.
Tôi chịu đựng vì tôi là con của mẹ, tôi không phản kháng vì tôi biết mẹ chẳng bao giờ nghe tôi nói, tôi luôn làm theo ý mẹ vì tôi không muốn mẹ tôi buồn. Tất cả những gì tôi làm là để mẹ tôi không còn coi tôi là đồ bỏ đi nữa. Ai sẽ hiểu cho cảm giác của tôi? … Không một ai cả, không một ai biết tôi đang cảm thấy mệt mỏi như thế nào? Không một ai quan tâm đến cảm xúc của tôi, kể cả người trong gia đình?
Tôi lớn lên thế đấy, lớn lên cùng những bữa cơm chan nước mắt, lớn lên cùng những trận đòn roi vô lý kể cả khi tôi không làm sai, lớn lên cùng những lời nói nặng nhẹ của mẹ dành cho tôi. Bạn hỏi tôi buồn không? Buồn chứ, đau nữa là khác, đau nơi trái tim, đau nơi tâm hồn tôi bị dày vò… Sợ hãi và thậm chí đôi lúc tôi còn ghét mẹ của mình. Tại vì sao lại đối xử với tôi khác biệt như thế.
Đã có lúc tôi phản ứng lại với những ép buộc bảo thủ vô lý của mẹ tôi. Nhưng tôi nhận lại được gì? Sự thông cảm và thấu hiểu của mẹ tôi? Không… đó là sự miệt thị nặng nề và đầy rẫy những từ chua chát như xát muối vào tim. Mẹ tôi muốn tôi để tóc thật dài vì suy nghĩ cổ hủ. Nhưng tôi lại muốn cắt ngắn hơn một chút để trẻ trung và thoải mái hơn.
Chắc bạn không tin đâu, nhưng sự thật là tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà vì cắt tóc trái ý mẹ tôi, thật đấy. Nghe nó vô lý vô cùng khi sự áp đặt này dành cho một cô gái đang tuổi đôi mươi. Và còn rất rất nhiều sự phi lý mẹ tôi ép buộc phải làm.
Bạn nghĩ tôi nhu nhược? Đúng, tôi nhu nhược, tôi không muốn làm trái ý vì muốn mẹ tôi vui với những gì mẹ làm cho tôi, muốn mẹ thoải mái sĩ diện với người khác vì có đứa con ngoan như tôi. Nhưng sự thật thì chẳng ai biết được. Chính bản thân tôi còn không hiểu tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình quá ép buộc như vậy. Nhưng tối vẫn sống, vẫn trưởng thành như ngày hôm nay.
Có lẽ những người khi đọc được những lời này đều suy nghĩ rằng mẹ tôi lại làm những việc như vậy đối với tôi. Suy cho cùng thì mẹ vẫn muốn tốt cho tôi, nhưng cách mẹ làm hoàn toàn không tốt và còn ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý của tôi. Có một khoảng thời gian dài tôi bị stress nặng vì mẹ quá gây áp lực lên tôi. Lúc ấy, cái chết là cái tôi suy nghĩ nhiều nhất. Nghĩ rằng, có thể tôi chết đi thì mẹ sẽ vui hơn, tôi chết đi có lẽ mẹ hết phiền não.
Tôi đã sa sút trong một thời gian rất dài. Tôi đã hoàn toàn suy sụp về mặt thể chất và tinh thần. Và tôi đã trốn tránh gia đình sút một năm trời vì quá mệt mỏi và áp lực. Lúc đó tôi chỉ muốn có ai đó an ủi, chịu nghe tôi thổ lộ. Nhưng trái với những gì tôi mong muốn, tôi nhận lại được là những cuộc gọi điện thoại cằn nhằn của mẹ tôi, có thể là sáng sớm và cả đêm khuya. Có lẽ bạn không tin, nhưng đấy là sự thật.
Khoảng cách càng ngày càng xa, và tôi cảm thấy thoải mái hơn vì điều đó. Tôi sống khép kín và ít khi chia sẻ với ai điều gì về bản thân mình. Khi ra ngoài, tôi luôn tạo một vỏ bọc vui vẻ và tràn đầy năng lượng tích cực đối với người khác. Trong mắt bạn bè tôi là một người năng động, nhìn vào chẳng biết buồn là gì. Nhưng người trong cuộc thì họ mới biết họ thực sự như thế nào?
Khi bạn đang đọc những lời này có thể bạn đang đọc một câu chuyện mới. Cũng có thể rất nhiều bạn cảm thấy đồng cảm và cũng giống như tôi.
Có bao giờ bạn cảm thấy áp lực trong chính gia đình không?
Tại sao người ta nói, nhà là nơi để về. Còn tôi chỉ muốn xa rời. Muốn về lắm chứ, thăm gia đình, ông bà và mẹ, nhưng chẳng ở lại được lâu vì trong tiềm thức tôi đã biết mẹ tôi sẽ nói gì tiếp theo. Nên chỉ muốn đi ngay và cảm thấy sợ khi về tới nhà. Mọi áp lực ngoài xã hội đã khiến tôi quá mệt mỏi, gia đình cũng thế. Tôi biết làm sao để cân bằng, biết làm sao để đối mặt.
Gia đình là chỗ dựa vững chắc, nhưng với tôi không phải vậy. Gia đình có mẹ tôi, mẹ tôi là người góp phần “đạp đổ” tất cả những gì tôi muốn và làm. Nhiều lúc khó khăn chật vật, xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi mất sức và như người vô hồn. Muốn tâm sự chứ, muốn gần gũi mẹ chứ, muốn được mẹ an ủi vỗ về chứ. Nhưng đó chỉ là những thứ tôi mong muốn mà thôi.
Tại sao mẹ mình không được như người khác? Vì đó là người đã sinh ra tôi nên tôi chấp nhận vì điều đó.
Có bao giờ bạn và mẹ ngồi lại với nhau để trò chuyện hiểu rõ nhau hơn chưa?
Đã từng, tôi đã từng cố gắng nói ra những nỗi lòng mình, nói ra mình đã và đang trải qua những gì? Vừa nói vừa khóc vì quá mệt mỏi và không còn sức chống chọi. Ngưỡng như lúc đó tôi đã trải lòng và mẹ hiểu đôi chút về tôi. Nhưng nhận lại cay đắng hơn thế, mẹ tôi quát tháo, la mắng. Mẹ tôi chỉ muốn tôi hiểu cho mẹ chứ không có sự ngược lại. Mẹ tôi chỉ biết mẹ luôn luôn đúng và tôi luôn luôn sai trong mọi tình huống. Bạn nghĩ tôi còn muốn tâm sự hay nói chuyện với mẹ nữa không.
Tôi hy vọng người đang đọc bài viết này là những người đang và đã làm mẹ. Tôi mong rằng bài viết này sẽ giúp họ hiểu được phần nào nỗi niềm của con. Những điều mà con đang trải qua trong cuộc sống. Thời buổi ngày càng hiện đại, có rất nhiều cách dạy con và hỗ trợ con đúng cách. Các bậc phụ huynh tìm hiểu và cập nhật thêm nhiều để tránh làm ảnh hưởng và tổn thương con của mình.
Đừng áp đặt suy nghĩ cổ hủ của bản thân để xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Nếu muốn con hiểu cho bạn thì trước hết bạn phải hiểu rõ con của bạn cần gì. Hiểu rõ con của bạn muốn như thế nào. Để định hướng tốt và tránh gây nên tình trạng áp đặt và ép buộc khuôn khổ.
Con cái càng lớn qua thời kì thì suy nghĩ và tư duy cũng khác rất nhiều. Vậy nên, xin bố mẹ một điều đừng lấy bản thân mình trước đây để ép buộc con, đừng lấy thứ này thứ kia để so sánh. Con bạn sẽ như thế nào? Tôi đã trải qua nên tôi biết cảm giác ấy, cảm giác như ai đó muốn rút ống thở của tôi vậy. Cảm giác như mọi người đều quay lưng với tôi và muốn đẩy tôi xuống vực thẳm. Tôi lúc ấy chỉ muốn dừng lại mọi thứ và đi một nơi thật xa để quên đi cái áp lực ấy. Nhưng tôi chẳng thể làm được, vì tôi là con của mẹ. Không thể bỏ lại gia đình này, tôi còn phải gánh vác nhiều thứ.
Làm cha làm mẹ ai cũng muốn điều tốt nhất cho con mình. Mẹ tôi cũng vậy, nhưng dường như mẹ tôi đã đi sai hướng và không quay đầu lại. Con cũng có cái thế giới riêng của nó, nó cũng muốn được tôn trọng những hoài bão ước mơ, cũng muốn được tự do lên tiếng nói lên nỗi lòng mình. Cuộc sống ngoài kia đã quá áp lực và mệt mỏi, quá nhiều thử thách mà con phải vượt qua và đối mặt. Nên hy vọng, đừng tạo thêm gánh nặng lên vai con nữa nhé.
Tôi muốn gửi lời chia sẻ trên đây đến những người làm mẹ. Với hy vọng sẽ giúp họ hiểu ra đôi chút về con mình để có lựa chọn đúng đắn cho con. Tôi sẽ là một nhân vật tiêu biểu cho sự áp đặt và ép buộc trong chính gia đình mình. Hãy nhìn tôi như một cái gương phản chiếu về một câu chuyện trong góc tối. Nhìn xem tôi đã như thế nào và rút ra bài học kinh nghiệm cho những người làm cha mẹ khi dạy con của mình. Tôi cũng muốn gửi lời đến mẹ của tôi, người nuôi dạy tôi lớn lên đến ngày.
“Con biết những chuyện mẹ làm là lo cho con và muốn tốt cho con. Nhưng mẹ đã quá bảo thủ với ý kiến của mình nên càng ngày mẹ con mình càng xa cách. Con không hy vọng nhiều, con chỉ muốn mẹ lắng nghe con một lần thôi. Con không giỏi thể hiện tình cảm, con chỉ muốn nói là Con yêu mẹ!”