thành phố im lặng
TẢN VĂN

Thành phố lặng im nhưng yêu thương vốn không hề im lặng

5/5 - (1 bình chọn)

Màn đêm dần buông xuống trên thành phố mang những lo lắng về ngày mai và nỗi buồn vì dịch bệnh. Ánh đèn vàng giờ đây đã không còn rực rỡ nữa mà chỉ thấy thặng thinh giữa góc phố buồn. Tiếng xe cộ cũng chẳng còn tấp nập, nhộn nhịp như ngày nào. Tất cả lặng im giữa nỗi đau của cả đất nước và giữa cơn dịch bệnh kéo dài. Những cánh cửa đóng kín, những góc phố bị giăng dây, những khu chợ không được hoạt động. Tất cả vẫn đang khép mình lại như đêm tối chờ đợi ánh bình minh. 

Nhưng dẫu cho mọi cánh cửa nhà còn đang khép kín thì cánh cửa trái tim vẫn mở rộng. Cánh cửa ấy sẽ không bao giờ khép lại bởi tình người vẫn còn ấm nóng. Thành phố im lặng quá nhưng tình người sẽ không bao giờ lặng đi. Cũng đã lâu rồi, người ta chẳng còn được tự do ra ngoài chạy nhảy, vui chơi. Niềm vui của họ giờ đây chỉ đơn giản là có đủ miếng ăn hằng ngày, chỉ mong sống sót qua cơn dịch bệnh. 

Không biết đã có bao nhiêu người bất chấp lệnh cấm mà vượt ra ngoài chỉ để tìm thức ăn. Hành động ấy dù đáng trách nhưng nghĩ kỹ lại thấy đáng thương. Đáng trách vì họ ra ngoài khiến dịch bệnh khó kiểm soát, một số người còn phát ngôn quá đáng. Nhưng hãy nghĩ lại xem, tại sao họ lại bất chấp mạng sống đến vậy. Chẳng phải chỉ mong tìm được chút thức ăn cho những đứa con thơ và gia đình hay sao?



Ta trách vì người khác ra ngoài vì lý do không cần thiết đó là khi nhà mình vẫn còn thức ăn. Biết đâu lúc này người khác đã chẳng còn gì để ăn nữa, nếu không ra đường thì họ phải làm sao đây? Thành phố, bên cạnh những tòa nhà cao chọc trời là những mảnh đời bất hạnh. Mỗi ngày họ phải lo toan với cuộc sống hằng ngày với miếng cơm, manh áo.

Những tấm vé thông hành lúc này là niềm hạnh phúc to lớn của những người đang thiếu thốn. Dẫu chỉ mua được chút đồ ăn thôi cũng đủ để xoa dịu nỗi lo toan của họ. Những bữa cơm bình dị chỉ là rau chấm nước mắm thôi cũng đủ rồi. Thành phố đang vang lên tiếng thở dài đằng sau bao câu chuyện đời thường của người dân.

Mỗi ngày, những chuyến xe yêu thương vẫn còn chạy mãi, những tấm lòng chẳng ngại khó khăn vẫn rạng rỡ nụ cười. Những lời thăm hỏi của người thân từ khắp mọi miền tổ quốc gửi đến những ai đang bị cách ly. Hạnh phúc đôi khi chỉ nhỏ bé như vậy thôi cũng đủ sưởi ấm những tâm hồn đang chơi vơi giữa cơn bão.  

Những lần lướt mạng xã hội, tôi vẫn vô tình nhìn thấy những hành động đẹp đẽ của những con người Việt Nam. Những câu chuyện mà đến giờ tôi vẫn nhớ. “Một F0 không triệu chứng tại bệnh viện dã chiến mới lập, 15 giờ chiều vẫn chưa có cơm ăn. Muốn hét lên với mấy người phục vụ ” Bọn mày ngủ hết rồi à, bọn mày tính để tao chết đói à?” Rồi nhìn xuống những thanh niên đang chuyển cơm giữa trời nắng gắt, bước đi xiêu vẹo vì mệt lả. Sáng giờ họ chỉ làm và làm mà bụng chưa có miếng nào, dù trên tay vẫn bưng mấy chục hộp cơm… Người F0 ấy đã bỏ ý định nổi nóng và lên giường nghỉ ngơi.

Một F0 có triệu chứng nhẹ, 22h30 cô đợi mãi mà không thấy Bác sỹ nào đến hỏi thăm. Cô bắt đầu bực tức chửi bới bác sĩ thờ ơ bệnh nhân. Một lúc sau, sau cô thấy anh bác sĩ kia đổ gục, xỉu xuống sàn vì kiệt sức bên cạnh 1 bệnh nhân trở nặng. Cô lặng lẽ, nước mắt chảy vào trong.

Một ông anh bị phong tỏa mười hai ngày không được ra khỏi nhà như muốn nổ tung vì bức bối. Đi đi lại lại tán gẫu với bạn, người bạn kể em bạn ấy là y tá 45 ngày rồi chưa được về nhà. Ông tắt máy lặng im…..”



Dịch bệnh đến và mang đi nhiều thứ kể cả những điều bình dị nhất cũng có thể mất đi. Bạn còn ở nhà và khỏe mạnh đã là may mắn lớn so với hàng ngàn người ngoài kia. Họ đang đợi chờ tin tức từ người thân và có khi nhận lại chỉ là hũ tro cốt với nỗi đau đớn tột cùng. Một trái tim yêu thương và bao dung ngay lúc này sẽ làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

Cơn mưa đầu mùa mang đến cho Sài Gòn một chút dịu mát cho thành phố. Mưa xua đi một chút nóng cho những nhân viên y tế trong bộ đồ bảo hộ, mang theo chút buồn cho thành phố quanh năm nóng bức này. Mưa vẫn rơi nhưng còn đó những bước chân thầm lặng. Những bàn tay ấm áp trao yêu thương, trao niềm tin cho những người cần giúp đỡ.

Thành phố lặng thinh nhưng vẫn có những con người lặng lẽ. Họ dâng hiến công sức của mình để làm nên những điều phi thường cho xã hội. Những y bác sĩ trong bộ trang phục bảo hộ mồ hôi nhễ nhại. Những thanh niên cống hiến tuổi xuân trên những chuyến xe tình nguyện. Người nông dân góp chút thực phẩm họ trồng cho những ai đang thiếu thốn. Thật vậy “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”- Tố Hữu

nhân viên y tế nhiệt tình

Đêm buông xuống thành phố đã từng nhộn nhịp ánh đèn. Nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, thành phố giờ đây như lặng đi trong ánh đèn đường vàng. Đâu đó thoảng nghe tiếng còi xe, tiếng ễnh ương kêu giữa từng khoảng lặng. Chẳng còn rạo rực, chẳng còn tươi vui mà chỉ thấy tiếng thở dài. Thế giới này sẽ thay đổi ra sao trước đại dịch Covid? Chắc chắn sẽ thay đổi nhiều lắm, thành phố này, đất nước này và cả thế giới này nữa. Mọi thứ có thể đổi thay nhưng tình yêu thương của con người vẫn còn mãi. Cuộc sống luôn vận động theo và thay đổi theo dòng chảy của thời gian. “Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại”. 

Mọi thứ trên thế giới đều thay đổi và mất đi trước dòng chảy của thời gian. Con người cũng không thể đi ngược lại với quy luật tự nhiên ấy. Nhưng dẫu cho mọi thứ đều bị cuốn đi bởi thời gian vô tình, tình người vẫn còn mãi. Hiện tại có khắc nghiệt đến mấy cũng không thể dập tắt đi ngọn lửa yêu thương đang rực cháy trong lòng người. 



Màn đêm dài miên man, lòng người hoang man, nhưng niềm tin vẫn còn đó. Sự trôi dạt, xô đẩy của dòng đời, hoàn cảnh đôi khi đã tạo ra những cảnh đời khác nhau, có kẻ giàu người nghèo. Có những cảnh đời éo le, bất hạnh vẫn còn đang chơi vơi giữa dịch bệnh. Nhưng dù đớn đau, chua xót nhưng bên cạnh họ, hàng ngàn trái tim trên cả nước đã cùng cất tiếng khóc thương. Họ đã ra tay đóng góp, cứu trợ cho người dân ở những miền đất xa xôi. Dẫu chưa từng gặp mặt hay biết đến nhau thì họ vẫn sẵn sàng dang tay giúp đỡ.

Dịch bệnh ập đến đã cướp đi biết bao sinh mệnh, ta thấy cuộc đời thật mong manh. Dù tiền và vật phẩm không thể mang những người đã khuất trở về. Nhưng đó là tình cảm, là món quà giúp xoa dịu nỗi đau trong lòng những người ở lại. Những món quà ấy sẽ mang theo lời cầu nguyện, niềm hy vọng giúp họ sớm vượt qua khó khăn. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi sinh ra trên mảnh đất này, bởi khi khó khăn con người vẫn không mất đi tình người.

Từ lâu tinh thần đồng cảm và sẻ chia đã trở thành nét đẹp của con người Việt Nam. Từ xưa  đến ngày nay, điều đó vẫn luôn thường trực trong nếp sống của người Việt. Ngày xưa, đất nước ta đã nhiều lần trải qua khó khăn, thiếu thốn. Trong hoàn cảnh thiếu thốn cơm áo, chết đói mà người ta còn chia sẻ từng miếng cơm, hạt muối. Cho đến ngày nay, nét đẹp ấy vẫn còn sáng mãi. Từ khắp nơi trên mọi miền tổ quốc vẫn chảy một dòng máu Việt Nam, trái tim vẫn ấm áp tình người. 

thành phố im lặng

Cuộc sống đầy lo toan, vất vả đã khiến tình người nhiều lúc bị mai một. Giữa cuộc sống đầy bon chen, có lẽ vì quá khổ cực nên nhiều lúc họ quên đi sự chia sẻ. Nhưng khi đất nước đang gánh chịu nỗi đau của dịch bệnh. Ngọn lửa yêu thương lại bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nhiều nơi trên đất nước vẫn còn bị phong tỏa, nhiều gia đình đã phải chia xa. Nỗi đau vẫn còn đó nhưng tình người sẽ làm vơi đi những tổn thương.

Hôm nay thức dậy, bạn vẫn còn khỏe mạnh, gia đình vẫn bình yên đã là niềm hạnh phúc lớn lao. Hãy cảm thấy biết ơn vì có lẽ trên đất nước lúc này là tiếng khóc than của biết bao người đang nhiễm bệnh. “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương”. Hãy mở rộng trái tim khi bạn còn có thể để cuộc đời thêm đẹp đẽ hơn. Cuộc đời còn yêu thương nghĩa là thế giới vẫn còn sự sống. Tình yêu thương sẽ chữa lành mọi vết thương, xoa dịu nỗi đau đớn. 



Trên cuộc hành trình ngắn ngủi của đời người, sao ta không làm nó thêm ý nghĩa? Có bao giờ bạn tự hỏi có ý nghĩa gì trên cuộc đời? Hãy nhìn những người đang nỗ lực không ngừng vì đất nước. Bạn sẽ thấy cuộc đời đã ban tặng cho ta một trái tim để đốt cháy tình yêu thương và lan tỏa nó. Bóng tối của dịch bệnh đang ập đến mảnh đất Việt Nam này mang bao đau thương, mất mát. Nhưng một ngày nào đó dịch bệnh sẽ qua đi theo quy luật vốn có của tự nhiên. 

Sẽ ra sao nếu tình người bị mất đi giữa lúc khó khăn này? Sẽ ra sao nếu trái tim con người trở nên chai cứng? Có lẽ điều đó mới thực sự là nỗi mất mát to lớn nhất. Dịch bệnh có thể giết chết con người nhưng nó sẽ không thể cướp đi tình người. Một ngày nào đó tất cả bóng đêm sẽ qua đi. Mặt trời sẽ mang đến những ánh bình minh mới, bầu trời xanh sẽ lại xuất hiện sau lúc bão giông. Thành phố sẽ lại nhộn nhịp, náo nhiệt như ngày nào. Lúc ấy, chúng ta sẽ tự do ùa ra đường trở về với cuộc sống vốn có của mình. Hãy yêu và trân trọng cuộc sống này hơn bởi đã có rất nhiều người đã hy sinh để mang lại sự bình yên ấy.

Jack Ma có một câu nói: “Today is difficult. Tomorrow is much more difficult. But the day after tomorrow is beautiful.”- Hôm nay là khó khăn, ngày mai có thể sẽ khó khăn hơn nhiều, nhưng sau ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Hôm nay, bóng tối vẫn còn bao phủ lấy thành phố và đất nước này. Hình bóng người bác sĩ đang ngả dài trên những bệnh viện, người thanh niên tình nguyện mệt mỏi sau ngày dài. Nghĩ về người, nghĩ về thành phố và tương lai hạnh phúc. Tôi tự hỏi đến bao giờ thành phố mới hết lặng im?