[TẢN VĂN BUỒN] – NGƯỜI ĐI NGƯỜI Ở LẠI!
Trong cuộc sống đâu ai thích sự cô đơn vây quanh. Cũng đâu ai thích rời xa người mà mình thương yêu nhất. Chẳng ai muốn cuộc sống đảo lộn khi mất đi một người thân thương bên cạnh. Nhưng cuộc đời mà, biết làm sao được, con người thì ai cũng đến lúc phải ra đi. Người đi rồi còn người ở lại sẽ như thế nào? Họ sẽ sống ra sao? Họ có vượt qua được nỗi đau mất mát ấy hay sẽ suy sụp trong chính nỗi buồn đó?
MỤC LỤC
Mất một người sẽ như thế nào?
Đau, đau lắm! Như thể có dao cứa vào da thịt. Cảm giác như có ai đó xát muối vào vết thương đang rỉ máu. Nhưng không thể nào diễn tả được bằng lời để hiểu được hết sự chua sót ấy. Vết thương rồi cũng sẽ lành, nhưng nỗi đau ấy sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Thời gian qua đi, để lại nơi con tim là khoảng trống không thể lấp đầy. Là nơi tâm trí chứa đựng kỷ niệm của chúng ta. Đó là nỗi buồn mà tôi có thể cảm nhận được từ cô ấy khi nói về người đã cùng mình bao năm rời xa thế giới này.
50 năm, khoảng thời gian rất dài với một đời người để cùng nhau nương tựa. Sống lang thang ngày nay mai đó. Bữa ăn cũng không được trọn vẹn như bao người. Chia sẻ với nhau từng chút một, hỏi thăm nhau để tạo động lực sống qua ngày. Và rồi một ngày buồn của thành phố trong mùa dịch. Chú đã ra đi lặng lẽ và im ắng, con đường vắng tanh trong mùa giãn cách đã làm nỗi đau của cô tăng thêm. Chú đi không một lời từ biệt, ngồi yên vị chiếc xe lăn cũ kỹ.
Dưới tán cây lề đường vắng lặng, trên tay chú vẫn cầm đồ ăn của các nhà hảo tâm giúp đỡ. Chú như đang ngủ gục trên chiếc xe lăn ấy, nhưng thực sự chú đã đi rồi, đi xa rồi. Chú đã để lại cô một mình với nỗi cô độc. Cô khóc, khóc rất lớn và không thể dừng lại.Tựa lưng vào tường nhìn chú vẫn ngồi trên xe lăn mà nước mắt không ngừng rơi. Ai thấu cho nỗi đau mà người phụ nữ ấy đang chịu đựng. Ai có thể xoa dịu được trái tim đang rỉ máu của cô đây.
Cô quỳ lạy vang xin để được đi theo và đưa chú đi tới nơi hỏa táng. Vì dịch bệnh nên đã ngăn cản cô đi theo, giọt nước mắt lăn dài trên má đã thể hiện được phần nào sự đau đớn ấy. Giọng nói như nấc lại từng cơn khi được hỏi thăm.
Rồi sau khi chú ra đi thì cô sẽ như thế nào? Ai sẽ đi cùng cô suốt quãng đường đời còn lại. Ai sẽ là người cùng cô nương tựa sống qua ngày. Hay chỉ còn lại cho cô một nỗi cô độc sau sự mất mát lớn lao ấy.
Có nỗi đau nào hơn, người gắn bó bao năm giờ đây chỉ còn lại ký ức buồn bã. Bầu trời xám lại, dòng người vắng lặng lại khiến cho nỗi đau ấy càng ngày càng dâng cao. Chú đã an nghỉ sau thời gian dài cực khổ chống chọi bệnh tật. Nhưng sự ra đi của chú cũng khiến cho cô suy sụp. Sài Gòn những ngày giãn cách, cô lại lang thang trên những nẻo đường quen thuộc của hai người. Sự cô đơn hiu quạnh nơi ấy sẽ ngày càng tăng thêm sự cô đơn nơi trái tim cô.
Nỗi đau ấy sẽ đi về đâu?
Thời gian qua đi, mọi chuyện cũng theo nó mà trôi vào dĩ vãng. Rồi sẽ chẳng ai để ý đến sự ra đi đau thương của chú và nỗi đau tâm hồn của cô. Nhưng đâu biết rằng, cô vẫn ôm nỗi buồn sâu thẳm ngày đó.
Rồi sau này, cô cũng sẽ vượt qua. Cũng sẽ sống tiếp cuộc sống của mình mà không có ai bên cạnh. Rồi cô cũng sẽ chấp nhận được sự mất mát ấy. Chôn giấu nỗi đau vào ký ức để rồi cố gắng mỉm cười với cuộc đời. Và sống như thể sống cho cuộc đời của hai người trước đây. Một ngày nào đó cô cũng sẽ quên dần đi và tích cực trở lại như ngày trước. Vô tư vô lo để bước tiếp trên dòng đời cô độc.
Ai rồi cũng sẽ mạnh mẽ và vượt qua nỗi đau của chính mình. Ai rồi cũng đứng lên để tiếp bước cuộc đời dang dở. Dòng người sẽ tấp nập trở lại, đông đúc và xô bồ. Sài Gòn sẽ lại ồn ào và náo nhiệt như ngày trước. Rồi ai cũng phải gác lại đau thương để hòa vào dòng đời ấy. Sống để tiếp tục quãng đời còn lại. Sống để lưu giữ kỉ niệm đã qua đi. Và sống cho mình cũng như sống vì cuộc đời của người khác.
Sự cô đơn sẽ bao trùm chúng ta nếu không có ai bên cạnh. Nó càng trở nên mạnh mẽ hơn nếu một người thân thương rời xa. Cô độc, đó sẽ là cảm giác mất mát lớn lao. Dù cho có ai an ủi thì cũng không thể bớt đau buồn.
Cuộc sống là vậy, sẽ chẳng ai có thể sống mãi bên cạnh chúng ta. Đến lúc nào đó họ cũng sẽ rời đi và để lại cho chúng ta một nỗi đau không ai hiểu được. Người đi người ở lại, chẳng ai nói với nhau một lời nào nữa. Cố gắng vượt qua là điều duy nhất có thể làm để sống tiếp với thực tại. Đau thương nào cũng sẽ qua đi, thời gian sẽ lưu giữ lại tất cả kỷ niệm. Để khi nhớ về chỉ còn là ký ức đã qua.