TẢN VĂN

Ký ức mùa hoa phượng cuối

Rate this post

Một mùa phượng nữa lại đến mang theo cái nắng chói chang của ngày hè. Nhìn lên những cánh phượng đỏ rực dưới nền trời xanh, tôi lại nhớ về mùa hoa phượng cũ. Mùa phượng cuối cùng của tuổi học trò ngày ấy.

Mùa hoa phượng ngày ấy cũng rực đỏ như bao ngày. Nhưng phải đến những ngày cuối của thời học sinh, chúng tôi mới thấy màu hoa ấy mang theo một nỗi buồn. Có lẽ đó là nỗi buồn của một thời đẹp đẽ sắp qua đi.

Người ta vẫn thường nói, những thứ bị bỏ lại phía sau mới thực sự là hạnh phúc. Nhưng có lẽ, phải trải qua rồi thì ta mới hiểu được cảm giác ấy. Chúng tôi, những người đứa học trò đã từng trải qua một thời cấp ba bình yên đến lạ.



Hồi ấy, trước ngưỡng cửa của tuổi 18, ai cũng mang trong mình một ước mơ về những ngày tháng tươi đẹp trên đại học. Mơ về tương lai đang rộng mở phía trước. Tôi đã từng nghĩ bước qua cánh cửa cấp ba là một thế giới rộng lớn đang chào đón.

Nhưng người ta vẫn thường thả hồn mình với những mộng ước của tương lai mà bỏ quên những hạnh phúc của hiện tại. Dòng chảy thời gian vẫn cứ vô tình như vậy, nó trôi nhanh đến nỗi người ta chẳng kịp nhận ra mình đã mất đi quá nhiều. Đến khi nhận ra thì chỉ biết nhìn về quá khứ mà tiếc nuối vì những tháng ngày đã bỏ lỡ vì hồi ấy đã chẳng biết trân trọng.

Con người vẫn thường hay mơ mộng về những điều chưa tới mà ngủ quên với những hạnh phúc hiện tại. Thời tiểu học, tôi mơ về ngày bước chân vào cấp hai. Đến khi vào cấp hai rồi, tôi ước mình sớm bước vào thời cấp ba, cái tuổi mà người ta nói là đẹp nhất trong đời người. Cho đến lúc đặt chân vào ngôi trường cấp ba ấy trải qua ba năm học ngắn ngủi. Tôi mới thấy lớn rồi cũng là lúc chẳng còn nhiều niềm vui.

Tới mùa phượng cuối cùng, tôi mới thấy màu phượng năm nay lạ quá. Dường như chẳng còn rạo rực, vui tươi nữa nhưng mang một nỗi buồn khó tả. Có lẽ nó đang muốn nói lời từ biệt chúng tôi. Những đứa trẻ đã dành cả tuổi học trò để mong chờ mùa phượng nở hoa giờ đây lại thấy lòng buồn đến lạ. Chỉ khác là chúng tôi không còn là những đứa học trò của ngày nào.

Ngày còn bé, tôi mong mùa hè đến mau. Mong tiếng ve kêu mang theo màu hoa đỏ thắm đến. Tôi ước mình sớm được nghỉ hè và vui chơi để không còn lo lắng về việc học nữa. Nhưng trước ngưỡng cửa của tuổi 18, khi ngắm nhìn sắc đỏ của hoa phượng. Tôi nhận ra từ đây, mùa hè vui tươi của tôi sẽ không còn nữa.

Có lẽ vì quá mơ mộng về tương lai mà quên đi thứ quý giá nhất là hiện lại. Đến khi nhìn lại, tất cả chỉ còn là dĩ vãng, một miền ký ức đáng hoài niệm. Thời học sinh đã mang trọn những kỉ niệm đẹp ấy gói vào một miền ký ức. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại ta vẫn muốn đắm mình vào cái thời vô tư ấy lần nữa. Người ta vẫn thường nói thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù đã ướt đẫm vì mưa nhưng ta vẫn muốn tắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.

Nhưng thật đáng tiếc vì cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh. Khi đã ướt vì mưa rồi, người ta đã vội thay áo mới. Có mấy ai biết trân trọng những điều hạnh phúc của hiện tại khi quá lo lắng về tương lai kia? Thời gian trôi đi rồi, ta chẳng thể níu kéo lại điều gì. Sao không trân trọng những niềm vui của hiện tại?



Nhìn lại một thời tươi đẹp đã qua đi, mùa hè của những năm sau chúng tôi sẽ chẳng còn được thoải mái vui chơi. Những người bạn thân giờ đây có thể chẳng còn gặp nhau nhiều như trước. Chúng tôi sẽ bước tiếp hành trình mà bản thân đã chọn.

Những miền ký ức ấy đã trở thành một phần của dĩ vãng. Nhưng tôi biết rằng mình đã từng trải qua quãng đời đẹp nhất. Mùa phượng mới lại về trên sân trường mang niềm vui cho những đứa trẻ thơ đang mong nghỉ học. Nhưng đâu đó lại chứa đựng một nỗi buồn đổi với lớp học trò sắp phải rời xa.

Rời xa cánh cửa cấp ba để bước ra một tương lai mới rộng mở nơi đại học, trường nghề. Cây phượng kia không biết đã bao nhiêu lần tiễn đưa những đứa học trò như chúng tôi đi? Không biết đã bao nhiêu lần chứng kiến tuổi thanh xuân tươi đẹp của chúng tôi ở ngôi trường cấp ba này?

Lần đầu đặt chân vào ngôi trường cấp ba ấy, tôi ngỡ ngàng trước hàng cây phượng đỏ rực, có cả hoa phượng hồng. Những hàng cây xanh rợp bóng cả sân trường, những cánh hoa rơi trước gió đẹp đến lạ. Hồi ấy, thầy cô thường nói với chúng tôi rằng, thời cấp ba trôi nhanh lắm, chớp mắt một cái là đã cuối cấp rồi. Ấy vậy mà chúng tôi có bao giờ để ý đến.

Hạnh phúc thời cấp ba
Nhưng chúng tôi đâu nghĩ thời gian lại trôi nhanh đến thế, những bài kiểm tra cứ nổi tiếp nhau. Mới ngày nào là những đứa học sinh lớp 10 mà giờ đây đã đến những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò.

Có lẽ đến lúc ấy mới nhận ra sao thời gian vô tình đến thế. Những trang văn còn chưa viết hết mà dòng lưu bút đã nhòa đi vì nước mắt. Lời cảm ơn còn chưa nói mà đã đến lúc phải chia tay. Chẳng ai còn biết sẽ nói gì bởi lẽ trong lòng có quá nhiều điều muốn nói.

Tất cả đành gửi lại nơi cánh hoa phượng đang thăm đỏ cả sân trường kia. Màu hoa năm ấy vẫn đỏ rực như tiễn chúng tôi đi đến chân trời mới lạ và bước tiếp cuộc hành trình của mình.

Tuổi 18, cái tuổi của những lời tạm biệt mà có lẽ ai trải qua rồi mới hiểu hết. Tạm biệt những lời trách móc của thầy cô bởi khi bước chân lên đại học rồi sẽ chẳng còn ai la rầy bạn nữa. Tạm biệt tuổi học trò đầy mơ mộng bởi khi bước chân khỏi ngôi trường này sẽ là lúc bạn biến mộng mơ thành hiện thực.

Lần cuối cùng nghe tiếng trống trường để được ra về. Lần cuối cùng được cùng đám bạn thân cười đùa vui vẻ dưới sân trường đầy bóng mát của hàng cây phượng. Tất cả những kỷ niệm đẹp ấy giờ đây chỉ còn là kỷ niệm. Sân trường giờ đây chẳng còn tiếng cười của chúng tôi nữa, chỉ còn lại những hàng cây lặng lẽ ngắm nhìn sân trường vắng.

Ba năm trôi qua với bao câu chuyện đẹp đẽ bên bạn bè mà giờ đây mỗi đứa một nơi. Người ta nói hãy quý trọng tình bạn thân thời cấp ba bởi khi đã bước chân vào đại học rất khó để tìm thấy một người bạn thân thật sự. Đến lúc này, ta mới giật mình nhận ra mình đã chưa sống trọn khoảng thời gian đẹp đẽ vô tư ấy. Đến bao giờ mới được sống lại một thời vàng son của tuổi trẻ, tuổi học trò. Cái tuổi mà ai ai khi nghĩ về cũng thấy luyến thương, bồi hồi khó tả.

Một thuở hồn nhiên tươi đẹp đã khép lại giờ đây chỉ còn trong hồi ức. Có lẽ ai đã trải qua rồi mới cảm thấy tiếc nuối bởi có quá nhiều điều ta bỏ lỡ. Những lời cảm ơn còn chưa kịp nói mà chuyến đò đã được thầy đưa qua sông. Có lẽ đến khi sắp rời khỏi mái trường cấp ba, tôi mới thấy nơi đây thân thương đến lạ.

Những ngày tháng học trò trôi nhanh quá, Chưa kịp tận hưởng hết mà đã đến lúc phải chia xa. Giờ đây, khi đã bước chân vào đại học, chẳng còn ai là mắng hay kiểm tra bài tập nữa. Chúng tôi phải tự bước trên đôi chân của mình mà chẳng còn sự dìu dắt của thầy cô. Tương lai đang rộng mở phía trước chờ chúng tôi bước tới.

Tuổi trẻ của chúng tôi giờ đây mới thực sự bắt đầu. Quá khứ dẫu có tươi đẹp thì giờ đi chỉ còn lại trong hồi ức. Sao không sống trọn những tháng năm của hiện tại? Dòng đời vẫn đổi thay và thời gian vẫn trôi theo quy luật của tạo hóa. Tôi biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều đẹp đẽ của tuổi học trò. Nhưng tôi nhận ra rằng mình vẫn phải bước tiếp, sống cho hiện tại.



Cánh phượng rơi rồi chẳng thể về lại với cành lá. Nhưng trước khi rụng xuống đất nó đã từng là một bông hoa rực rỡ. Dẫu chỉ ngắn ngủi thôi nhưng bông hoa ấy đã từng kiêu sa dưới ánh mặt trời. Khoảng thời gian cấp ba cũng ngắn ngủi như thế đó. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ để ta có được những kỷ niệm đẹp đẽ nhất.

Một mùa hè nữa lại đến, một mùa phượng đỏ lại về dưới bầu trời rực nắng. Một mùa chia tay nữa lại đến, nỗi buồn còn đọng lại trong tiếng ve kêu. Thời cấp ba của chúng tôi với bao câu chuyện của một thời tươi đẹp đã khép lại như thế đó.

Tiếng ve còn râm ran khắp phố, cánh phượng hồng còn bay trong gió như khép lại khoảng thời gian đẹp nhất. Một lớp học trò cũ lại rời xa để đàn em tiếp bước vào trường. Mong các em hãy trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi của thời cấp ba. Hãy tận hưởng và sống hết mình vì hiện tại.

Thời cấp ba trôi nhanh như cánh phượng rơi vậy. Mới ngày nào còn rực rỡ kiêu sa trên cành cây cao vút mà hôm nay đã rơi theo làn gió. Đừng mãi mơ mộng về những tháng ngày trong trương lai mà ngủ quên trong thực tại. Để rồi một ngày khi tiếng ve râm ran khắp phố, cây phượng già thắp lên những đốm lửa đỏ rực. Lúc ấy, bạn mới chợt tỉnh giấc sau giấc mơ mà nhận ra hiện tại đáng quý dường nào.

Hoa học trò mang nỗi nhớ

Tôi đã rời xa mái trường cấp ba với đầy ắp kỷ niệm ấy. Giờ đây, tôi đang bước tiếp cuộc hành trình ở một miền đất mới nhưng là một sinh viên. Những kỷ niệm và những bài học thời cấp ba sẽ còn theo tôi mãi. Tôi biết ơn quá khứ, một thời vui vẻ hồn nhiên. Để rồi giờ đây tôi biết trân trọng hiện tại để tương lai sẽ không hối tiếc vì đã bỏ lỡ quá nhiều.

“Lặng nhìn góc sân trường với nắng hè đỏ phượng hồng.

Bạn bè với nụ cười bâng khuâng khi mùa hè đến.

Lòng tôi thấy bồi hồi mang theo kỷ niệm tràn về.

Hè ơi, sao đến mau để vội xa bạn bè thân yêu?”

(Xin chào mùa hè- Đỗ Tuyết Nhi)

Cánh hoa rơi xuống đỏ cả sân trường mang theo màu kí ức đã qua. Tôi đưa tay lên hứng lấy cánh phượng rơi, cánh phượng đỏ mang tuổi học trò của chúng tôi đi mãi. Đem một cánh hoa kẹp vào trang vở chỉ mong giữ lại một chút kỷ niệm xưa.