TẢN VĂN

Đến bao giờ ta mới đủ trưởng thành?

5/5 - (1 bình chọn)

Cuộc sống luôn đầy rẫy những áp lực, lo toan. Tất cả như một mớ hành lý khổng lồ khiến ta chậm lại và có khi muốn bỏ cuộc. Những lúc ấy, tôi tự dặn lòng mình rằng khó khăn sẽ sớm qua thôi. Tôi cố bước tiếp đi giữa cuộc sống đầy áp lực ấy để trưởng thành hơn. Bởi lẽ tôi biết rằng dù tôi có dừng lại vì mệt mỏi cũng chẳng có ai dìu tôi bước tiếp hành trình của tôi.

Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi đến lúc nào mình mới đủ trưởng thành? Chúng ta vẫn đang đi trên cuộc hành trình mà bản thân chọn lựa. Dẫu biết cuộc sống còn nhiều lắm những khó khăn và áp lực. Nhưng ta luôn cố gắng hơn để được trưởng thành. “Trưởng thành”, hai chữ mà tôi đã vô tình nghe rất nhiều người nhắc đến. Vậy tại sao mỗi người ai cũng muốn trưởng thành?

Tôi nhớ những ngày còn bé, tôi đã rất khát khao được lớn lên. Ước được thoát ra khỏi những tù túng, gò bó của cuộc sống hằng ngày. Tôi muốn được tự do dang đôi cánh để bay đến chân trời của riêng mình. Lúc ấy chẳng còn phải nghe lời la mắng của cha mẹ, thầy cô. Những quy tắc của người thật gò bó và khó chịu.

Ở cái tuổi muốn vui chơi, đùa nghịch ấy, không chỉ riêng tôi mà bất cứ đứa trẻ nào cũng muốn vui chơi. Vậy mà về nhà bị bắt học bài, lên trường lại bắt học. Lúc ấy chỉ muốn chơi đùa, đâu ai nghĩ đến tương lai hay biết rằng học tập là điều quan trọng. Vì vậy, có lẽ ai trong cái độ tuổi thơ ngây ấy cũng muốn được lớn lên để tự do làm điều mình muốn.

Đâu ai biết tuổi thơ đẹp để biết đường nào. Cũng chẳng ai quan tâm người ta khi trưởng thành rồi chỉ mong được một vẻ trở về tuổi hồn nhiên ngày nào. Suy nghĩ của trẻ thơ vẫn cứ đơn giản như vậy, chỉ muốn được trưởng thành để tự do bay lượn trên khoảng trời của riêng mình.

Hãy nhìn lại sự thay đổi trong của bạn



Nhưng đến sau này, khi tôi đã trưởng thành hơn lúc nhỏ, đã lớn khôn như những gì tôi từng ao ước ngày nào. Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng trưởng thành là khi tôi rời xa khoảng trời bình yên nhất. Rời xa tuổi thơ cũng là lúc tôi rời xa một thời hồn nhiên tươi đẹp nhất. Lớn rồi, chẳng còn được bao bọc trong vòng tay yêu thương của gia đình nữa. Lúc ấy tôi nhận ra mình phải tự bước trên cuộc hành trình của bản thân bằng chính đôi chân mình.

Giờ đây chẳng còn ai la mắng hay càm ràm bên cạnh bạn nữa. Lớn lên rồi cũng là lúc bạn tạm biệt một thời hồn nhiên vui vẻ. Chẳng còn lũ bạn thân ngày ngày cãi nhau, cười rồi lại khóc nữa. Bởi lẽ ai cũng sẽ có một khoảng trời riêng của chính mình.

Có những ước mơ sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Đó là ước mơ được trở về thuở nhỏ dù chỉ một lần. Bởi lẽ ta đã đi qua rồi cái khoảng trời hạnh phúc ấy. Làm sao có thể tìm về ngày xưa khi giờ đây ta đã lớn khôn rồi. Điều duy nhất bạn có thể làm là trân trọng cuộc sống hiện tại của mình.

Trưởng thành là lúc bạn được tự do bay lượn trên bầu trời của chính mình, thỏa sức làm điều mình thích. Nhưng đâu phải cuộc đời lúc nào cũng tươi đẹp như vậy. Bởi trưởng thành nào cũng sẽ bắt đầu bởi những khó khăn. Trưởng thành không phải chỉ ở vấn đề tuổi tác, ngoại hình mà còn bởi những kinh nghiệm sống. Trưởng thành còn thể hiện ở lời nói, cử chỉ, hành động và thái độ sống của bạn nữa.



Này còn bé cứ nghĩ rằng thế giới ngoài kia toàn những màu hồng. Nhưng khi thực sự trải nghiệm mới biết nó thực ra chẳng đẹp để như ta thường nghĩ. Lần đầu tiên bước chân vào thành phố với tư cách là một sinh viên, tôi mới thấy cuộc sống thật mới lạ. Tôi từng nghĩ cuộc sống đại học cũng giống như những bộ phim thanh xuân mà tôi từng xem. Nhưng phải thực sự trải nghiệm, tôi mới thấy thực tại và tưởng tượng là hai chân trời chẳng thể chạm được nhau.

Lần đầu tiên bước chân vào đại học và trải nghiệm cuộc sống sinh viên, tôi thấy mình thật nhỏ bé. Rời xa quê hương và tạm biệt thời học sinh bình yên nơi ngôi trường cấp ba mà tôi từng học. Tôi mới thấy thời học sinh của mình trôi qua êm đềm quá. Bởi lẽ khi bước chân vào một môi trường mới lớn hơn bạn sẽ nhìn thấy bản thân chẳng là gì cả.

Học đại học, tôi thử tìm cho mình một công việc làm thêm để có thêm một chút trưởng thành. Và một lần nữa thực tế khiến tôi giật mình tỉnh giấc bởi lần đầu đi làm tôi bị la mắng còn nặng hơn cả ba mẹ thường làm. Bạn biết không, để có được hai chữ “trưởng thành” bạn phải trải nhiều khó khăn và áp lực.

Có nhiều người cũng từng học đại học như tôi, nhưng học một ngành lại làm một ngành khác chẳng liên quan khi ra trường. Họ phải đối mặt với những lời phán xét của người khác, những vấp ngã. Nhưng có những người đã kiên trì với mục tiêu của mình, họ đã trưởng thành từ những khó khăn.

Cuộc sống vẫn luôn có nhiều áp lực như vậy, những lo lắng trong học tập. những kỳ vọng của gia đình. Nhưng tôi tự nhắn nhủ mình rằng cứ bước tiếp con đường mình đã chọn. Trải qua những áp lực của cuộc sống, tôi vẫn cố gắng bước tiếp về phía trước. Bởi lẽ tôi biết rằng dù có dùng lại thì cũng không có chờ tôi đi tiếp.

Lo âu là đám mây xám đè nặng tâm hồn



Trưởng thành giờ đây không còn là là một mục tiêu mà tôi hướng đến nữa. Trưởng thành là những bài học mà bạn nhận được trên cuộc hành trình của cuộc đời. Trải nghiệm để rút ra những bài học quý giá sẽ theo ta đến suốt cuộc đời. Khi bạn vấp ngã, bạn sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn một chút, trưởng thành hơn một chút.

Chẳng ai biết được bao giờ ta sẽ đủ trưởng thành. Phải chăng là người sống lâu nhất? Hay là người vấp ngã nhiều nhất? Nhưng cuộc đời của mỗi người chẳng giống nhau. Những bài học sau mỗi lần thất bại sẽ giúp ta trưởng thành hơn. Khi ấy bạn sẽ tự tin giải quyết những tình huống khó khăn của cuộc đời. Trưởng thành giúp bạn tự tin, mạnh mẽ và thành công hơn.

Sau khi đối mặt với những khó khăn, áp lực của cuộc sống tôi lại tự cười mình vì cái ước mơ được trở thành người lớn hồi nhỏ. Giờ đây tôi chỉ muốn quay lại cái tuổi thơ ấy lần nữa để nói với mình rằng trưởng thành khó lắm. Hãy tận hưởng khoảng trời tuổi thơ hồn nhiên và yên bình ấy bởi khi lớn rồi thật khó để tìm thấy một chút bình yên.

Cuộc sống của người lớn thật nhiều lo toan và buồn phiền. Chỉ có tuổi thơ mới là nơi cho ta nhiều hạnh phúc. Nhưng ai rồi cũng sẽ lớn thôi, dù muốn hay không ta vẫn sẽ tiến về phía trước. Ước mơ được trở về tuổi thơ vẫn chỉ mãi là mơ ước thôi. Cuộc sống vẫn chảy trôi, cuộc đời vẫn tiếp diễn. Hãy thấy rằng thế giới còn thật nhiều điều thú vị mà vì mãi lo toan mà có lúc ta đã lãng quên.



Có nhiều người trẻ như tôi sợ trưởng thành bởi trưởng thành phải đánh đổi bằng sự vấp ngã. Đâu ai muốn thất bại hay tổn thương trong cuộc đời này chứ. Bởi thế mà đôi khi ta đã không dám thử thách bản thân với những điều mới lạ. Đôi lúc ta tự giam mình trong vùng an toàn của bản thân và chẳng dám vượt ra khỏi giới hạn của mình.

Vậy phải làm sao để có được trưởng thành? Thật đáng tiếc vì không có bất cứ một cửa hàng nào bán sự trưởng thành cả. Bạn phải tự mình trải nghiệm, tự mình đứng dậy sau những vấp ngã. Thời gian mới thực sự tôi luyện nên sự trưởng thành trong bạn chứ không phải tuổi tác. Có khi phải dùng cả đời để trải nghiệm thì bạn mới có thể trưởng thành.

Xác định được thế mạnh của bản thân và ngừng so sánh



Trưởng thành giống như leo một ngọn núi cao, muốn chinh phục được bạn phải tự chuẩn bị cho mình dây thừng và đồ bảo hộ. Những thứ ấy cũng giống như những mục tiêu ngắn hạn để có động lực leo tiếp. Trên hành trình ấy, tôi mang theo những niềm vui.

Nhưng đôi khi tôi nhận ra rằng mình không có nhiều sức để mang theo hết những niềm vui ấy. Bởi lẽ lớn lên rồi ta đâu còn có những niềm vui hồn nhiên như thuở nhỏ. Nhưng điều đó không có nghĩa bạn phải bỏ đi hết tất cả niềm vui của mình. Hãy giữ lại những điều ý nghĩa nhất làm hành trang để bước tiếp cuộc hành trình.

Dù chuyện tôi tệ có xảy ra với bạn thì Trái Đất vẫn quay, bạn chỉ là một phần nhỏ bé chẳng ảnh hưởng đến vũ trụ này. Thế giới của người lớn khó khăn hơn rất nhiều vì vậy hãy sẵn sàng cho bão giông có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nhưng hãy luôn tin rằng đằng sau những lúc bão giông là ánh mặt trời rực rỡ.

Tôi từng nghĩ những người lớn thật đáng sợ. Họ chạy theo tiền bạc, địa vị, có thể cười nói vui vẻ trước mặt người khác nhưng sau lưng lại sẵn sàng phản bội nhau. Những bài học ở trường vẫn dạy biết bao điều tốt đẹp nhưng khi lớn rồi mấy ai giữ lại được chút bài học ấy. Tôi tự cười không biết vì người lớn đáng sợ hay vì tải vẫn đang từng ngày trở thành người lớn.

Tôi nghĩ rằng chẳng có ai có thể trưởng thành hoàn toàn trong cuộc sống. Dẫu cho những dấu ấn của thời gian đã in hằn lên thân thể. Dù khuôn mặt đã lấp đầy bởi những vết chân chim hay vết đôi môi thì chúng ta vẫn còn rất nhiều điều phải học. Chúng ta rồi sẽ trưởng thành từng chút một, mỗi ngày trôi qua bạn có thể sẽ học được nhiều điều mới. Điều quan trọng là bạn có muốn học hay không.



Bạn chỉ có duy nhất một cuộc đời duy nhất, một tuổi trẻ. Vì vậy hãy trải nghiệm, hãy cứ vấp ngã để trưởng thành hơn mỗi ngày. Đối với nhiều người sách self-help sẽ giúp họ hiểu hơn nhiều điều. Nhiều người dành cả ngày để đọc sách để mong trưởng thành hơn. Tôi không phủ nhận việc đọc sách không tốt, nhưng đừng mãi đắm chìm trong những cuốn sách self-help ấy mãi. Hãy đứng dậy và trải nghiệm bằng thời gian và tuổi trẻ của bạn.

Cuộc đời bạn là của bạn, hãy tự leo lên ngọn núi và đạt được mục tiêu mà bạn luôn mong ước. Hành trình ấy là của riêng bạn vì cuộc sống mỗi người đều không giống nhau. Hãy vấp ngã và trưởng thành theo cách của bạn.