Xe đạp tuổi học trò
Tâm Sự & Tình Cảm TẢN VĂN

Chiếc xe đạp ngày ấy tôi từng đến trường

Rate this post

Một buổi sáng thanh bình của tiết trời đầu mùa thu, khi tiếng ve đã không còn râm ran như những ngày mùa hạ. Tiếng ve lặng dần, cây phượng già khẽ rũ bỏ lớp áo đỏ rực để trở về dáng vẻ xanh mát trầm tư ngày nào. Tôi dắt vội chiếc xe đạp ra ngoài trên con đường đất dẫn tới ngôi trường quen thuộc.

Ngày mới bắt đầu cùng với những tia nắng đầu thu yếu ớt trải dài trên con đường làng. Nắng xuyên qua những hàng cây lá ven đường, gió mang theo hương hoa trắng xóa của cà phê bay xa. Gió xua đi những đám mây trắng để lại một vùng trời xanh biếc trong veo.

Một năm học mới lại bắt đầu nơi sân trường quen thuộc. Tiếng trống trường giòn dã xua đi tiếng ve ngày hè đang lặng dân. Chúng tôi lại bắt đầu cuộc hành trình đến lớp với chiếc xe đạp thân quen cùng đám bạn. Cuộc sống tuổi học trò cứ bình yên như vậy nhưng cũng đủ để yêu, để nhớ cái khoảng trời ấy mãi.

Tôi yêu mùi hương thoang thoảng của hoa cà phê, yêu màu xanh mơn mởn của những vườn chè và cả màu xanh của bầu trời thu lộng gió. Tôi nhớ những buổi trưa đạp xe đến trường, leo lên từng con dốc. Mồ hôi đầm đìa mà vẫn cố đạp nhanh hơn đứa bạn.

Xem thêm: Lắng nghe- cuộc sống của bạn sẽ thay đổi.

Những ngày tháng ấy bình yên biết mấy, chỉ có ăn, học rồi lại vui chơi cùng đám bạn. Tôi ước gì thời gian cứ đọng lại mãi ở cái thời hồn nhiên ấy. Nơi mà chúng tôi vẫn vui tươi đạp xe đi học mà chẳng sợ nắng mưa trên con đường đất ngày nào vẫn còn in hằn những dấu xe đi.

Xe đạp tuổi học trò

Nhưng rồi những tháng ngày bình yên ấy cũng mãi đi xa, một mùa hoa cà phê nở rồi lại tàn. Và chúng tôi lại lớn lên, rời xa khoảng trời ấy mãi. Chiếc xe đạp cũ kĩ được thay bằng xe máy khi tôi bước vào cấp ba, con đường đến trường lúc này lại xa hơn một chút. Và giờ đây con đường từ nhà đến trường lại xa hơn khi tôi đặt chân vào đại học.

Lớn lên, rời xa quê hương, xa mái trường quen thuộc đã gắn bó bao năm, bạn mới thấy nhớ những năm tháng học sinh bên chiếc xe đạp cũ ấy. Một năm, hai năm, thời gian cứ thế trôi mang theo tuổi học trò xa mãi. Những ngày tháng được vui chơi, học hành cùng lũ bạn cũng chỉ còn là một miền ký ức. Chiếc xe đạp cũ kỹ ngày ấy giờ đây đâu ai còn nhớ đến nữa.

Cứ như thế, những tháng ngày học sinh lặng lẽ trôi vụt qua mà chẳng kịp nhìn lại. Mùi hoa cà phê cũng chỉ kịp thoáng qua chỉ vài lần mà chưa kịp ngửi hết hương thơm. Bầu trời ấy vẫn xanh, ánh nắng vàng vẫn ấm áp như ngày nào, chỉ khác là chúng tôi đã không còn như xưa nữa. Thời gian trôi nhanh đến nỗi chưa kịp nhìn ngắm hết vẻ đẹp của bầu trời xanh kia. Giá như cuộc đời cũng đơn giản và bình yên như con đường đi học.

Xem thêm: Thư gửi cô gái của thanh xuân

Chẳng cần biết năng có gay gắt ở trên đầu, hay mưa có ướt đẫm con đường thì ta vẫn biết mình đi đúng hướng. Không cần quan tâm người khác chạy nhanh hơn bằng xe đạp điện, xe máy thì ta vẫn có đạp tiếp vì biết rằng rồi mình cũng sẽ đến nơi thôi.

Vậy mà trên hành trình đi của cuộc đời, ta đâu biết phía trước sẽ có gì. Ta chỉ biết mình phải cố gắng hơn, chạy nhanh hơn về phía trước để không bị bỏ lại phía sau. Cuộc sống vốn khó khăn như vậy, cuộc sống hiện đại lại còn khắc nghiệt hơn. Nhưng dù vậy, bạn hãy luôn mạnh mẽ, dù có bị vấp ngã cũng hãy bước tiếp. Bởi mọi chuyện xảy ra đều có một lý do nào đó. Rồi một ngày khi mọi chuyện qua đi, bạn sẽ nhận ra đó là những trải nghiệm tuyệt vời.