Có phải, mùa thu là mùa để yêu
BLOG Tâm Sự & Tình Cảm TẢN VĂN

Chào anh! Chàng trai mùa thu Hà Nội

Rate this post

Lúc đó em chưa hiểu được từ “mãi mãi”. Sau này em mới biết, mãi mãi không phải là trước đó, cũng không phải sau này. “Mãi mãi” là mùa thu năm ấy, em và anh có nhau

Người ta hay trêu rằng: “Đất trời ưu ái nhất là mùa thu của Hà Nội”. Thật vậy, đến Hà Nội rồi mới thấm thía được câu nói này. Trời thu đẹp đến nỗi không thể diễn tả hết bằng lời mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn. 

Hà Nội đẹp thế đấy. Nó khiến cho người lữ khách đem lòng yêu đất trời, yêu cảnh, yêu luôn cả con người Hà Nội lúc nào không hay. 

Ta gặp nhau vào mùa thu Hà Nội

Tôi, một đứa con gái đến từ tỉnh lẻ. Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng cũng đỗ vào một trường đại học top 2 ở Hà Nội. Tôi đến đây vào một ngày đầu thu. Cùng với tâm thế hứng khởi và mang theo bao nhiêu hy vọng của cha mẹ ở quê. 

Anh, người con trai gốc thủ đô. Tính cách anh ôn hòa và phóng khoáng như chính đất trời nơi đây. Anh là người có tình yêu với Hà Nội da diết nhất mà tôi từng gặp.

Đêm trước ngày tới Hà Nội, cũng như mọi tân sinh viên khác, tôi trằn trọc nghĩ về viễn cảnh tương lai. Mong rằng, tiết trời ngày mai sẽ thật đẹp, đẹp như những tấm ảnh ba tôi từng chụp. Nhưng không, Hà Nội đón tôi bằng một cơn mưa đầu mùa. Cơn mưa rào cùng với gió heo may nhẹ nhàng mang chút se se lạnh. Vì chủ quan, tôi cũng không chuẩn bị gì và đường đi cũng khá khó khăn. Nó khiến tôi lần đầu bước vào cổng trường đại học cũng là lần đầu tiên gặp anh trong tư thế thảm hại và nhếch nhác.

Trái ngược với tôi, anh đang mặc chiếc áo màu xanh tình nguyện gọn gàng mà chỉnh tế. Anh là thành viên của đội thanh niên tình nguyện, có nhiệm vụ hướng dẫn và giúp đỡ sinh viên chúng tôi nhập học thuận lợi. 

Thông qua sự giúp đỡ nhiệt tình, cuối cùng đám gà mờ chúng tôi cũng hoàn tất “bảy bảy bốn chín” thủ tục nhập học. Rồi một đứa con gái mới đặt chân đến nơi đất khách quê người đã bị thuyết phục bởi nhiệt huyết và tinh thần của tấm áo xanh. Và cũng thấy mùa thu Hà Nội hôm ấy đẹp hơn một cách lạ kỳ.

Xem thêm: Sài Gòn, nơi ấy có anh và em

Phải chăng mùa thu là mùa của định mệnh. Là mùa để ta yêu nhau!

Với cái tính cách cương quyết và ương ngạnh của mình, tôi quyết tâm tham gia vào câu lạc bộ tình nguyện đó. Và rồi, mọi cố gắng đã không phụ lòng người. Trùng hợp làm sao, anh và tôi lại cùng một nhóm trong câu lạc bộ. Chính vì sự trùng hợp đến diệu kỳ đó, tôi có cơ hội được tiếp xúc với anh nhiều hơn. 

Xuất phát điểm là một đứa hướng ngoại, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua bất cứ một hoạt động nào của câu lạc bộ rồi. Và anh cũng thế. Cứ như vậy, chúng tôi làm cùng nhau một vài dự án tình nguyện. Anh cũng chỉ cho tôi rất nhiều điều về cuộc sống, về Hà Nội. Cứ như thế, tôi đã đem lòng yêu trời thu, yêu luôn cả con người nơi đây lúc nào không hay. Và rồi, tôi là người thua cuộc trước. 

Tôi yêu anh, yêu nhiều như tình yêu mà anh dành cho Hà Nội. 

Có phải mùa thu giấu anh trong chính trái tim em

Vận mệnh chúng tôi như hai cực đối lập của cặp nam châm, dù có trái ngược và khác biệt nhưng cũng rất dễ dàng để thu hút đối phương. Chúng tôi chính thức xác lập mối quan hệ vào một ngày cuối thu. Khi mùi hoa sữa đặc trưng ở đất thủ đô qua đi và nhường chỗ lại cho những cơn gió lạnh hanh của thu.

Càng yêu anh, tôi lại càng muốn gắn bó với mảnh đất nơi đây. Dường như anh sinh ra là để dành cho Hà Nội. Cái tính cách nhẹ nhàng mà sâu lắng của anh cũng từ mùa thu của đất thủ đô mà ra. 

Hà Nội cuối thu bình yên đến lạ thường. Chúng tôi cũng như bao cặp đôi khác, nắm tay nhau thong dong đi từng ngõ ngách trên đất Hà Nội. Chúng tôi đi qua hàng chục lần con phố Hoàng Hoa Thám chỉ để thấy những cơn mưa lá vàng cuối cùng. Rồi cùng nhau tận hưởng món đặc sản của người Hà Nội được lưu truyền từ bao đời nay. Cuối ngày, anh và tôi chọn một góc bình yên, nhâm nhi ly trà. Lúc này, mới thấy thu ngấm vào từng tế bào trong cơ thể. 

Chàng trai mùa thu của em
Chàng trai mùa thu của em

Nhưng dù chúng tôi có tận hưởng và níu giữ thế nào đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể nào níu giữ được thời gian. Thu là vậy, đến và đi một cách nhẹ nhàng. Phải chăng, thứ duy nhất giữ lại được là cảm xúc tâm hồn của đôi ta.

Và cũng là mùa thu, em chợt mất anh!

Anh đến và đi khỏi em đều vào mùa thu. Ngày anh từ bỏ Hà Nội. Anh bước ra khỏi cuộc đời em mãi mãi. 

Theo dòng thời gian, thu cứ đến lại đi. Nhưng em không cảm nhận vẻ dịu dàng, sâu lắng khi xưa nữa. Ngắm nhìn lá vàng rơi, ngắm nhìn cơn gió heo may em lại đượm buồn nhớ về một bóng hình. Nhưng bóng hình này ngày càng phai mờ trong tâm trí em. Có lẽ, em sắp từ bỏ được anh rồi.

Thế nên anh à! Mùa thu năm nay chắc em không yêu anh nữa đâu. Em sẽ tận hưởng và đắm chìm mùa thu theo cách của riêng em.

Tạm biệt anh!  Chàng trai mùa thu Hà Nội không là của riêng em nữa.

Bạn có thể đọc thêm: Phụ nữ độc lập là tự kiến tạo hạnh phúc cho mình