Không biết là gì, nhưng từ đó tớ chú ý tới cậu nhiều hơn
Tâm Sự & Tình Cảm TẢN VĂN

Viết cho người bạn cũ từng thân

5/5 - (5 bình chọn)

Đến bây giờ nhiều khi tớ vẫn hay nghĩ về cậu. Chúng ta đã không còn thân thiết từ lúc nào, tớ cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ, chúng ta đã từng là hai người bạn cùng đi học, cùng tâm sự, cùng vui vẻ trêu đùa nhau chẳng hề có khoảng cách. Chỉ tiếc rằng, chúng ta của hiện tại chỉ còn là bạn cũ từng thân…

Tớ vẫn nhớ chứ. Năm học lớp 7, vừa đầu năm, cô chủ nhiệm đã xếp lại vị trí chỗ ngồi. Thế nào 2 đứa lại ngồi cùng bàn. Lần đầu tiên tiếp xúc gần với nói chuyện, nói thật tớ chẳng ấn tượng gì với cậu cả. Tớ khi ấy là cô nhóc nghịch ngợm, nói chuyện nhiều nhất lớp. Lại bị xếp ngồi ngay cạnh một thanh niên phải nói là lì lợm, ít nói nhất cái quả đất này là cậu. Cậu biết không, cả buổi học thấy cậu không nói năng được câu nào, tớ bực mình lắm. Tớ tự hỏi tại sao cùng tên mà cái thằng Q ngồi ở dãy một, nó hiếu động với hoạt bát thế, mà quay ra cậu thì… nghĩ mà chán đời!

“- Êu, cho mượn thước kẻ.

– Ừ, lấy đi

– Thế thôi à?

– Là sao

– Haizz… đúng là con người nhạt nhẽo. Ngồi 1 tuần với nhau rồi đấy, ông không thể bỏ cái bộ mặt đấy đi à?

– Mặt tớ sinh ra như vậy, không bỏ được

– Ý là,… bọn mình có thể nói chuyện với nhau như những người bạn được không

– Được…”

Đó là cuộc đối thoại đầu tiên khởi đầu cho tình bạn sau này của 2 đứa, dù mãi sau đó, cậu mới tự nhiên mở lòng hơn. Ban đầu chỉ là những lời qua lại thông thường. Cậu quay sang tớ mượn tẩy, tớ quay sang cậu mượn compa, cậu quay sang tớ mượn lọ mực, tớ lại quay sang cậu hỏi thăm bút chì… Cứ như vậy mãi đến chắc phải một tháng. Công nhận cậu cũng “lì” gớm nhỉ. Còn tớ, đương nhiên không chịu được. Trên, dưới, bên phải vẫn còn những người anh em chí cốt sẵn sàng buôn dưa lê với tớ trên mọi mặt trận. Còn cậu thì tớ tưởng là… bó tay rồi.

Cho đến một ngày không tươi đẹp lắm, trong tiết sinh hoạt, tớ bị phê bình nêu gương trước lớp. Vì tội…gây ra 1 tuần 5 lần ghi sổ đầu bài lỗi nói chuyện riêng, làm trừ hết điểm thi đua của lớp! Tớ cũng biết lỗi rồi, cũng xấu hổ lắm chứ. Thế mà cô giáo lại lấy ngay cậu ra để làm tấm gương: “Ngồi cạnh bạn Quân gương mẫu như thế, cô đã cố tình xếp em ngồi chỗ đó, mà vẫn chứng nào tật đó, không sửa được!”. Câu nói ấy tự nhiên lại khiến tớ thấy xấu hổ vô cùng. Tớ bẽn lẽn về chỗ, không biết cảm giác là gì, nhưng từ đó tớ chú ý đến cậu nhiều hơn.

Không biết là gì, nhưng từ đó tớ chú ý tới cậu nhiều hơn

Ngồi với cậu, tớ phát hiện ra cậu là một chàng trai thông minh, nhưng ít khi thể hiện nó ra bên ngoài. Vì sao tớ biết ư? Thì thỉnh thoảng nhìn cậu xoay khối rubik 6 mặt chỉ trong 5 giây, xem cậu giải những bài toán khó, cả qua cách cậu nói về những vấn đề logic,… Mà khi đó cậu mới chỉ là tên nhóc lớp 7! Nói thật, bề ngoài tớ dửng dưng vậy thôi. Nhưng thật ra đã ngưỡng mộ cậu từ lúc ấy. Hóa ra mấy người ít nói, không phải vì người ta nhạt, mà là thường thích hành động hơn. Bài học đầu đời của tớ đấy, công nhận thấm. Sau này tiếp xúc với nhiều người cũng ít nói, vô thức tớ lại nghĩ về cậu. Một người ít nói nhưng nội tâm phong phú, có cái gì rất… bí mật.

Sau này, ngồi với cậu, tự nhiên tớ nghĩ mình thật may mắn. Cậu hiền lành, ít nói, toàn nhường tớ thôi nên bọn mình chẳng thấy bao giờ cãi nhau. Đôi khi hứng lên, cậu lại tặng tớ cái bút, vài thanh kẹo, hay cuốn sổ nhỏ xinh. Tớ hỏi ở đâu ra. Cậu bảo mua thừa thì cho. À ra thế, mà công nhận số lần cậu mua thừa cũng nhiều thật đấy. Mà thôi kệ, lần sau cứ thế phát huy, thừa thì mang đến đây, tớ dùng hộ cho, hì hì.

Ngồi cạnh cậu, tớ còn tranh thủ “liếc” bài mỗi lần kiểm tra toán. Còn cậu thì “liếc” lại tớ: “Kiểm tra mà không học bài à”. Ừ, người ta dốt mới đi liếc bài, chứ giỏi rồi ai thèm “liếc”. Cậu vẫn để cho tớ chép lấy chép để, hôm sau ăn quả 9 điểm, tớ sướng rơn. Cơ mà vui được đúng 1 hôm. Hôm sau, cậu bắt tớ lấy sách vở ra, bảo là từ nay cậu sẽ gia sư riêng cho tớ. Miếng bánh mì đang nhai dở, tự nhiên rớt từ trong miệng tớ ra. Thôi thôi, hâm à, gia sư cái gì, học dốt cỡ như tớ 10 gia sư cũng không cứu nổi nữa là tên oắt con như cậu. 

Thế mà cuối cùng cậu cũng ép được tớ học thật. Cậu bảo bài cuối kỳ được 9 toán, cậu sẽ cho tớ nguyên bộ “Công chúa Ori” của chị gái đã dùng. Tớ đồng ý. Đúng là dễ dụ ghê. Ời, vẫn nhớ vụ đấy, tớ học hành chăm chỉ hơn hẳn. Đến nỗi bố mẹ tớ còn ngạc nhiên. Chưa đến 7h tối đã thấy con gái ngồi vào bàn học. Còn bạn bè thì tưởng tớ với cậu có gì với nhau mà giờ ra chơi không thấy chạy nhảy nữa. Hai đứa cứ ngồi trong lớp giải bài tập. Cậu khen tớ tiếp thu nhanh. Còn tớ thì phải công nhận cậu có khả năng truyền tải kiến thức dễ hiểu thật. Thầy nói chẳng hiểu gì, thế mà qua tay cậu cái, bài toán trở thành ngon ơ! 

Thế mà lần đó thi tớ được 8.5 điểm. Lúc biết điểm, biết là mình vừa tuột mất món quà trong mơ, tớ buồn mà cũng tiếc nữa. Nhưng phải công nhận, nhờ cậu mà tớ tiến bộ lên hẳn. Cậu vẫn tặng tớ bộ truyện, bảo là: “Vậy là cố gắng rồi, tặng cậu. Sau phấn đấu được 10 nhá!” Ôi! Bạn của tôi, cảm ơn nhiều nhá, quà thì xin nhận, còn 10 điểm toán lần sau chắc không biết bao giờ mới đạt được. Mà đúng thật, sau này suốt quãng thời học sinh, có bao giờ tớ được 10 đâu. Nhớ không lầm cao nhất được 9 năm lớp 11, hic. Món quà ấy tớ vẫn còn giữ nhé, cất trong tủ để thỉnh thoảng còn làm kỉ niệm.

Dần dần tớ và cậu trở thành hai người bạn thân thiết

Xem thêm: Bạn thân cũ – Danh xưng đau lòng hơn cả người yêu cũ

Tớ với cậu dần dà thân thiết với nhau hơn. Không nhớ hồi đấy nói gì mà nhiều thế nhỉ. Tớ với cậu nhanh chóng trở thành bạn thân, làm gì cũng có nhau. Ở lớp ngồi cạnh, rồi cùng tham gia hoạt động, đi tham quan cũng dính lấy nhau. Nhà tớ với nhà cậu, lại cùng một con đường, có điều nhà tớ gần trường hơn. Sáng nào đạp xe đi học, cứ đúng 7h kém lại thấy cậu với thằng Lâm đứng đầu ngõ chờ. 3 đứa dàn hàng đi học. Tối đến tranh thủ còn chat facebook mới ghê nữa chứ. Thời trẻ trâu chat theo cái kiểu của trẻ trâu. Mà cái nick đấy của tớ mất rồi. Giờ mà đọc lại chắc buồn cười lắm.

Hồi đấy, tớ cứ ngỡ đó là những tháng ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời. Tình bạn trong trẻo, vô lo, vô nghĩ. Cả tớ và cậu, chơi cùng nhau, học cùng nhau, và cùng hướng đến mục tiêu vào được trường cấp 3 mà cả hai cùng thích. Cậu giỏi các môn tự nhiên, còn tớ thì lại khá về bên xã hội. Cậu thích chơi bóng rổ, bóng đá, còn tớ thích đọc tiểu thuyết, thích sưu tầm báo học trò,… Những tưởng tính cách trái ngược, thế mà tớ với cậu thân nhau cũng được hết những năm cấp 2. Ngày chia tay cuối cấp, tớ buồn vì chia tay cậu. Biết sau này, thế nào cũng sẽ chẳng còn được ngồi cạnh, dính lấy nhau như hình với bóng. Cậu tỏ ra vui vẻ, bảo sau này vẫn coi nhau là bạn. 

Ừ, vẫn là bạn mà. Nhưng sao bằng được như trước nữa. Cậu với tớ chung trường, nhưng khác lớp, khác khối. Cậu bình thường ít nói, ít chia sẻ, chỉ khi nào tớ hỏi mới kể. Có đợt gia đình cậu có chuyện, bố mẹ cậu ly hôn. Cậu thì chán nản, nghỉ học một tuần liền. Thế mà nhắn tin vẫn bảo đang ổn, dạo này học thêm nhiều nên bảo tớ đừng nhắn nữa. Tớ đã nghĩ mình chắc đang làm phiền cậu. Mãi sau này có người kể, tớ mới biết. Hóa ra, đối với cậu, tớ cũng chỉ là một người bạn bình thường, chưa đủ tin tưởng để nói ra hết tất cả, đúng không?

Cấp 3. Đối với nhiều người là quãng thời học sinh tươi đẹp nhất. Nhưng tớ cảm thấy thật trống trải vì thiếu cậu. Vô tình gặp nhau ở trường, trên đường đi học, cậu chỉ mỉm cười rồi chào qua loa. Rồi chạy vụt mất. Ai rồi cũng có cuộc đời của mình, tớ biết. Nhưng thật khó có thể chấp nhận được người bạn thân của mình, đã từng trải qua nhiều khoảnh khắc buồn vui, giờ đây lại trở nên xa cách như thế. Dù không nói ra, dù không có xích mích trực tiếp nào giữa tớ và cậu, nhưng cả hai, có lẽ đều cảm nhận được thứ khoảng cách vô hình. 

Dần dần tớ cảm thấy khoảng cách giữa tớ và cậu

Xem thêm: Tình bạn thân khác giới có thực sự tồn tại?

Rồi một hôm, tớ biết được tin cậu có bạn gái mới. Chỉ là nghe loáng thoáng qua vài người bạn cũ thôi, chứ tớ không có gan để trực tiếp hỏi cậu, hì. Cô bạn bằng tuổi, xinh xắn, học giỏi, lại hay tham gia hoạt động của trường. Tớ hụt hẫng nhưng cũng thầm chúc phúc cho cậu. Một người như cậu sớm muộn gì cũng xứng đáng có được hạnh phúc. Thế là, tớ tự hiểu, những lần nói chuyện, nhắn tin cũng ít dần đi. Những lần chạm mặt tình cờ dưới sân trường cũng không còn nhiều nữa. Mỗi lần nhìn thấy cậu, chẳng hiểu sao, tớ cố tình quay đi. Phải chăng, tình bạn này đã không còn có thể cứu vãn?

Ước gì ngày đó, cậu đừng tặng kẹo cho tớ, tớ cũng chẳng cần phải chú ý tới cậu làm gì. Cứ như những người bạn trong lớp khác là đủ rồi. Để cho đến tận bây giờ, tớ không còn phải trăn trở mình đã làm gì sai để lỡ vụt mất tình bạn trong sáng như thế. Còn cậu, sẽ chẳng phải ngại ngùng mỗi khi ngồi cạnh tớ họp lớp như thế. Ước gì ngày đó, cậu đừng để tâm đến chuyện học hành của tớ, còn tớ thì cứ vô lo vô nghĩ như chính con bé hồi nào. Ước gì…

Ước gì cậu với tớ lại trở thành bạn thân của nhau thêm một lần nữa.

Dù gì, tớ vẫn luôn coi cậu như một người bạn thân thực sự. Thật đấy. Những kỉ niệm của cả hai đứa, tớ sẽ cất lại một góc. Để thỉnh thoảng những ngày buồn như hôm nay, tớ lại lôi ra ngắm lại. Bức ảnh chụp chung với cậu, tớ để trong ngăn kéo ấy. Bộ công chúa Ori, vẫn còn trên giá sách mặc dù đứa cháu thỉnh thoảng vẫn lại gần mon men: “Dì tặng con đi, dì lớn rồi ai lại đọc truyện của trẻ con!”. Tớ cười khì khì: “Khôn thế, thôi mai dì mua cho bộ mới luôn”. Nó sướng, cười tít mắt.

Không biết cậu có đọc được hay không, nhưng là một người bạn cũ đã từng thân, tớ chúc cho cậu luôn bình an, vững vàng, công tác tốt nhé. Dù sau này có chuyện gì, cũng phải sống thật tốt. Phải luôn hạnh phúc và thành công trên con đường cậu đã lựa chọn nữa nhé. Tớ sẽ không bao giờ quên mình từng có một người bạn tuyệt vời, à không, trên cả tuyệt vời như cậu!

Bạn cũ từng thân…nghe cũng đau lòng đấy, nhưng hề gì. Miễn là cả hai cùng sống tốt và chỉ cần đôi lúc nghĩ về nhau, thế là đủ. Cảm ơn cậu nhiều vì đã trở thành một phần thanh xuân của tớ, bạn thân.