Sống chậm lại để được yêu thương nhiều hơn
Cuộc sống hiện đại đầy xô bồ, tấp nập dường như cứ khiến người ta quá vội vã. Vội vã bon chen giữa cuộc đời để tìm ra thứ gọi là hạnh phúc. Người ta đã quen dần với việc tiếp cận những thông tin nhanh chóng trên tiktok, mạng xã hội. Và như vậy, họ dần đánh mất đi sự kiên nhẫn. Chẳng ai còn muốn đọc hết một cuốn sách, xem hết một bộ phim chỉ vì nó quá dài.
Nhịp sống hối hả cũng khiến con người trở nên vội vã. Họ nghĩ rằng chỉ cần dừng lại thì sẽ lạc hậu. Vâng, đúng vậy, xã hội luôn thay đổi một cách chóng mặt từng ngày. Ai dừng lại có nghĩa là thụt lùi và tụt hậu. Có lẽ đây là một trong những mặt trái của sự phát triển. Nhưng giữa cuộc sống đầy mệt mỏi ấy, người ta cũng dần mất đi cảm xúc. Chẳng còn niềm vui khi làm việc mà ngày ngày chỉ biết bận rộn với miếng cơm, manh áo.
Người ta cứ mãi chạy theo công việc mà quên đi những niềm vui nhỏ bé của cuộc sống. Nhưng điều hạnh phúc nhất đâu có phải là trong những ước vọng xa xôi kia mà nó chỉ là những điều giản dị hằng ngày. Đó chỉ đơn giản là sự chăm sóc, che chở của những người thân yêu bạn khi bạn vấp ngã. Là niềm hạnh phúc khi một ngày nữa được sống giữa cuộc đời, có sức khỏe và bình yên. “Ta mơ trời cao với biển rộng mà quên rằng hoa từ đất mà ra.”- Thụy Thảo
Giữa những lo toan, xô bồ của cuộc sống, hãy để tâm hồn lắng lại một chút. Sống chậm lại để yêu thương và được yêu thương nhiều hơn. Sống chậm lại để ngắm nhìn cuộc sống cảm nhận những điều tốt đẹp giữa cuộc đời. Hãy dành một chút thời gian để lắng nghe tiếng chim hót, ngắm nhìn bầu trời xanh. Chỉ đơn giản vậy thôi cũng đủ khiến tâm hồn bình yên sau những muộn phiền.
Chính những phút giây lắng mình lại, ta mới thấy cuộc sống này đẹp biết bao. Sống chậm lại không có nghĩa là lãng phí thời gian. Sống chậm để tận hưởng trọn vẹn những niềm hạnh phúc nhỏ bé xung quanh. Những điều đã bị che khuất bởi những lo toan, ồn ào của cuộc sống. Sống chậm một chút để yêu thương cuộc sống, trân trọng và biết ơn những gì mình có. Cuộc sống sẽ đẹp biết mấy khi ta biết sẻ chia với người khác dù chỉ là một nụ cười, một bàn tay nâng đỡ.
Yêu thương đơn giản chỉ là một nụ cười trao nhau trong gian khó, những cái nắm tay giữa giá lạnh mùa đông. Những manh áo tặng trao cho những ai đang lạnh lẽo khi mưa đông buốt giá. Đó là gói mì tôm, chai nước mắm kịp thời gửi đến những người đang chơi vơi giữa dịch bệnh. Giữa cơn đại dịch đang bùng phát, phải chăng đây là cơ hồi để lòng người lắng lại một chút.
Dẫu nỗi lo về tương lai vẫn còn đó, lo lắng về miếng ăn, công việc… Nhưng đây cũng là lúc người ta không còn bận rộn, mệt mỏi bởi nhịp sống hối hả thường ngày. Đây là lúc những người xa quê tìm lại hương vị của quê nhà. Là lúc chúng ta cảm nhận cuộc sống vẫn còn tươi đẹp khi có những tấm lòng sẻ chia từ khắp mọi miền đất nước. Họ gửi trao những bao gạo, những thùng mì, những lời nhắn nhủ. Tất cả tuy bình dị thôi nhưng cũng trở thành niềm hạnh phúc cho những ai đang thiếu thốn.
Giữa lúc khó khăn, ta mới thấy lòng người ấm áp đến lạ. Bởi lẽ nếu cuộc sống toàn màu hồng, làm sao ta biết được giá trị của yêu thương. Nếu bầu trời không có bão giông, làm sao ta biết yêu những ngày nắng ấm. Nếu không sống chậm lại một chút, sao ta biết ý nghĩa của cuộc đời. Hành trình ta đang đi sẽ luôn có những ngày nắng ấm và lúc bão giông. Lúc ấy hãy sống chậm lại một chút để nhận ra những điều tuyệt vời vẫn luôn bên cạnh bạn.