Quê hương trong nỗi nhớ
Đất nước tôi, đất nước của những lời ru tiếng hát ngọt ngào của bà, của mẹ. Những bài ca dao gần gũi, nuôi dưỡng tâm hồn tôi từ những ngày thơ bé và giúp tôi trưởng thành.
Tôi lớn lên ở một vùng nông thôn không mấy nhộn nhịp, không xô bồ cũng không tấp nập như thành phố. Có lẽ, tôi yêu quê hương cũng bởi sự bình yên ấy. Ngày ấy, chúng tôi, những đứa trẻ đã từng cười, từng khóc nơi bãi cỏ, cánh đồng quê. Nhưng giờ đây nhìn lại, vẫn cứ thấy nhớ nhớ, thương thương hoài những kí ức ấy.
Tất cả dường như đã nằm trọn vẹn một góc nào đó ở trái tim. Mỗi lần nghĩ về quê hương, tôi lại thấy nhớ lắm. Hồi đó chẳng có điện thoại hay laptop, nên đi đâu cũng thấy trẻ con chơi đùa, nghịch ngợm. Mỗi buổi trưa lại nghe tiếng mẹ mắng vì đi chơi mà chẳng chịu ngủ trưa. Hồi đó tôi chẳng bao giờ ngủ trưa cả, phải bị mẹ đánh thì mới chịu đi ngủ. Vậy mà bây giờ chỉ cần được ngủ trưa một chút đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Con người thật lạ, lúc nhỏ chỉ mong lớn thật nhanh để đi đến những nơi mới lạ. Nhưng đến khi xa quê, người ta mới biết thế nào là nhớ nhung. Lần đầu đến với thành phố tấp nập, nhộn nhịp kia với tôi là cảm xúc lạ lẫm, bồi hồi. Thành phố cũng có những vẻ đẹp riêng, nhộn nhịp, ồn ào, năng động. Nhưng đôi lúc, giữa cái thành phố luôn rực rỡ ánh đèn kia là nỗi cô đơn, và nỗi nhớ.
Nhộn nhịp và năng động cũng tốt vì nó sẽ cho ta nhiều trải nghiệm khi còn trẻ. Tuổi trẻ là lúc tự do và khám phá những điều mới lạ. Nhưng đâu đó trong tâm hồn của những người xa quê, nỗi nhớ vẫn đâu đó thường trực trong lòng. Tâm hồn tôi vẫn luôn hướng về quê hương, đó là những lúc tôi mệt mỏi, cũng có khi hạnh phúc. Lúc ấy, dường như tôi cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong tâm hồn mình. Quê hương, nơi có gia đình, có những người yêu thương vẫn luôn dõi theo tôi.
Tôi ước được trở về những ngày bé, thức dậy với tiếng chim hót quanh nhà, tiếng mẹ gọi vì ngủ nướng. Tôi ước mình chỉ là cô bé vô tư chơi đùa với đám bạn chẳng phải lo nghĩ về tương lai. Sao đến khi lớn rồi tôi mới thấy trân quý tuổi thơ đến vậy. Tuổi thơ, một thời rong chơi đã khép lại, người ta thường gọi đó là tuổi nhớ. Tuổi thơ qua để lại những ngày hạnh phúc, những kí ức ngọt ngào rồi đi mất.
Làm sao quên được ký ức một thời êm ấm ấy nơi mảnh đất quê hương? Tôi mong được hít thật sâu cái hương vị quê ấy, nhẹ nhàng mà rất đỗi thân thương. Khi ta sống ở thành phố với những bộn bề lo toan, những xô bồ tấp nập, ta mới thấy yêu hương vị quê nhà.
Tôi yêu quê hương, yêu những cánh rừng cà phê, những đồi chè, những đêm trăng sáng cả con đường. Tôi yêu mùi khoai, sắn của bà còn vương mùi khói bếp, là món ăn đã theo bà những năm tháng chiến tranh. Tôi nhớ con đường đất ngày nào vẫn đưa tôi đến trường giờ đây đã được làm mới. Hương vị quê hương ấy đã in đậm trong ký ức và tâm hồn của tôi. Để rồi mỗi khi buồn phiền là lúc tôi muốn được trở về nơi ấy, tìm về những kí ức đẹp thuở nào.
Quê hương hai tiếng gọi nghe thân thương đến lạ. Có lẽ chỉ quê hương người ta mới tìm thấy yên bình. Chỉ có quê hương, tôi mới thấy được cả bầu trời sao và vầng trăng sáng rực. Thành phố nhộn nhịp đông vui thật, mãi rực sáng ánh đèn, thành phố chẳng bao giờ ngủ. Nhưng hãy để tâm hồn được nghỉ ngơi một chút sau những lo toan của cuộc sống hằng ngày.