Tuổi học trò
BLOG Tâm Sự & Tình Cảm

Những kỷ niệm khó quên của tuổi học trò

4.5/5 - (6 bình chọn)

Thanh xuân là một sân ga. Thời gian là một chuyến tàu. Mỗi người đều giữ cho mình một vé đi nhưng không thể tìm được tấm vé khứ hồi.  Những kỷ niệm khó quên của tuổi học trò nay chỉ còn nằm trong lưu bút.

Có bao giờ trong một khoảng lặng nào đó, những kỷ niệm tuổi hồng chợt ùa về trong tâm trí của bạn không?

Có bao giờ bạn kể về chúng một cách đầy tự hào rồi lắng lại trong lòng là sự tiếc nuối?

Còn với tôi, thanh xuân là khoảng thời gian đáng nhớ nhất. Vừa đẹp đẽ, vừa đơn thuần. Bạn bè luôn ở bên cạnh, còn người tôi thương mến luôn ở ngay trước mắt.

1. Những trò đùa kinh điển ở trường học

Có câu: “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” quả không sai. Chúng tôi là những cô, cậu đang ở cái tuổi sung sức nhất. Thế nên, có biết bao trò tinh quái dở khóc dở cười đã xảy ra ở trường học cấp 3 khiến các thầy cô cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Tuổi học trò
Học mà không chơi, đánh rơi tuổi trẻ

Tập thể của bạn năm ấy như thế nào? Còn tôi thì…

Trong 3 năm liền, lớp tôi được vinh danh là lớp có thành tích giỏi của trường. Nào là các “gương mặt vàng trong làng đi trễ” được điểm tên trong sổ sao đỏ. Nào là các thanh niên “ưu tú” được ghi vào sổ đầu bài với hàng loạt tội danh như: không đem sách vở, không ghi bài, ăn vặt trong lớp, ngủ trong giờ học, xin đi vệ sinh để tránh kiểm tra miệng,…Và tất nhiên, không thể thiếu mấy “xóm nhà lá” ở cuối lớp học rồi. Do đó, ý tôi muốn nói thành tích giỏi ở đây là giỏi chơi, giỏi phá, giỏi giành vị thứ chót trường.

Đến đây, chắc bạn cũng đủ hiểu về cái độ chịu chơi rồi đấy. Lớp tôi thứ hai thì không ai thứ nhất.

1.1 Lớp 11 – Nhiệt huyết của thanh xuân

Năm đó, chúng tôi được đi cắm trại 2 ngày 1 đêm do trường tổ chức. Thế nhưng, “lũ giặc’’ ấy lại quan niệm rằng: “Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, cuộc vui nào rồi cũng phải tan, mà dư âm thì vẫn còn dài mãi”. Tôi nói vậy, bạn cũng hình dung được những ngày đi học sau đó như thế nào rồi đấy.

Ôi! Ngay hôm sau, đám “lầy lội” ấy đã đem hẳn mấy cái loa đến trường, mở nhạc xập xình rõ to. Chúng tôi tự “tậu” hẳn một bàn DJ bằng phấn và bảng nhóm rồi đứng nhảy nhót như bầy lăng quăng trước cửa phòng học. Mặc kệ cho các lớp khác đứng nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng trong lòng chắc cũng phải ganh tị với lớp tôi lắm. Vì chẳng lớp nào được như vậy cả. Thế là sân chơi mới được thành lập.

Chưa dừng lại ở đó, chúng tôi còn nối đuôi nhau thành một hàng dài. Loa nhạc. Flycam chạy bằng chân. Tất cả đều sẵn sàng.

Chơi! – Một đám loi nhoi vừa đi vừa quẩy nhạc khắp 4 dãy tầng phòng học. Rồi xuống tới tận sân trường.

Trong lúc đang phiêu, bỗng có một tiếng hét: “Giám thị tới! Chạy!” – Như bầy ngựa điên phi nước đại,  chúng tôi mạnh ai nấy chạy.

Đó, lại là một kỷ niệm tuổi học trò đầy ấn tượng, thật khó để tôi có thể quên.

Đặc biệt, lớp tôi cực kỳ đoàn kết trong việc tham gia các hoạt động của trường và cả việc học.

Cấp 3 – cái tuổi tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng, và cả sự khát vọng to lớn của “kẻ chiến thắng”. Chúng tôi “máu lửa” bàn luận, chọn ra cách tốt nhất cho lớp. Đương nhiên, một người mười ý, huống hồ gì lớp tôi tận 45 con người. Chúng tôi thường xuyên xảy ra các cuộc đấu tranh căng thẳng “một mất một còn” giữa các nhóm với nhau. Tuy là vậy, tập thể lớn ấy lại đem về không ít thành tựu to lớn trong các cuộc thi. Sau đó, hòa bình được lập lại.

Thanh xuân

Ngoài ra, sự đoàn kết của chúng tôi cũng được thể hiện rõ nét qua các giờ kiểm tra nữa. Khi dò bài miệng, đứa ngồi dưới nhắc bài đứa đứng trên bảng. Khi bị cô phát hiện và gọi lên dò bài thay thì nói thật, không một ai thuộc cả. Lúc kiểm tra giấy thì còn đỉnh cao hơn thế nữa. “Vũ khí tối thượng” không thể thiếu đối với ấy là cái điện thoại. Những người anh em trong “xóm” của tôi đảm nhận việc tra google. Còn cái con nhỏ “4 mắt” tôi đây thì canh chừng giám thị. Khi nào “kẻ thù lăm le”, tôi tình báo ngay.

1.2 Vào những ngày cuối cấp

Thời điểm ấy, đám học trò ngày đó nổi loạn hơn rất nhiều. Chúng tôi vẫn nêu to khẩu hiệu: “Tuổi trẻ! Chơi! Chơi tới!”.

Thật vậy, cái đám loi choi ngày ấy thường xuyên rủ nhau leo rào để trốn tiết. Tụi học trò như chúng tôi thường hay “ẩn mình” ở các quán cà phê trong mấy ngõ ngách gần trường để tán gẫu. Thú thật, mấy “bà tám ” lớp tôi cho nói cả ngày cũng không hết chuyện. Có lần, tất cả cùng rủ nhau cúp học. Kết quả là, chúng tôi bị giáo viên khiển trách, cùng viết bảng kiểm điểm và còn bị thông báo về cho phụ huynh biết nữa. Khi ấy còn là một lũ “điếc không sợ súng”. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi thấy đó lại là một trải nghiệm cực kỳ vui.

Chưa kể, chúng tôi còn “ám” nhau cả những ngày được nghỉ học. Lâu lâu, có một vài đứa lại lén lút trốn học thêm để đi phượt cùng nhau, để tạo ra cái gọi là kỷ niệm khó quên của tuổi học trò. Ngồi trên những chiếc xe số, chúng tôi chạy bon bon trên mọi nẻo đường, không màn hiểm nguy. Lên núi, xuống biển. Không sót chỗ nào. Giờ ngồi nhớ lại, tự hỏi: “sao cái thời ấy mình liều mạng đến thế?’’

Nếu ai đó hỏi về tuổi học trò của tôi thế nào, tôi sẽ nói: “Có rất nhiều kỷ niệm khó quên!”

Còn bạn thì sao?

Chúng ta vẫn luôn ở đó, không thiếu một ai. Thanh xuân gói gọn trong ký ức. Nó là cả một thước phim dài làm ta phải nhớ hoài.

2. Những trải nghiệm tươi đẹp của tuổi hồng thơ ngây

Hôm nay đã là tháng 9 rồi, một mùa tựu trường nữa lại bắt đầu. Những cơn mưa đầu mùa rả rích khiến lòng tôi lại bồi hồi nhớ về những năm tháng rực rỡ. Rực rỡ vì những trải nghiệm đầu đời, vì có những người bạn sống hết lòng tuổi trẻ và rực rỡ vì tôi có một tình yêu tuổi học trò ngây ngô.

2.1 Rung động đầu đời của tuổi mới lớn

Nhớ lại cái hồi cấp 3, tôi cực kỳ thích xem các bộ phim ngôn tình vườn trường của Trung Quốc. Có lẽ vì thế, ở cái tuổi 16, tôi bắt đầu mộng mơ về một mối tình đầu đời lãng mạn.

Tình yêu học trò

Thực tế, không riêng gì tôi, ngôn tình thanh xuân là những câu chuyện tình yêu đáng nhớ nhất của mỗi đời người. Đó là lần đầu tiên có một người đặc biệt quan trọng trong lòng. Thế giới chỉ quay quanh người mà mình xem tất cả. Cảm xúc khi mới biết yêu vô cùng chân thật, tươi mới và trong sáng. Một loại tình cảm vô tư không bị chi phối bởi lý trí, không toan tính thiệt hơn. Tình yêu tuổi học trò thật non nớt và khờ dại, chỉ cần đối phương làm cho một điều gì đó là vui sướng cả tuần. Đó là một trong những kỷ niệm đặc biệt của tuổi học trò, muốn quên cũng rất khó.

Yêu đơn phương

Có ai đã từng yêu đơn phương trong những năm tháng ấy chưa?

Có lẽ là rồi nhỉ? Bạn có còn nhớ dáng vẻ, nụ cười của chàng trai hay cô gái mà mình từng thầm thương trộm nhớ không? Nếu có thể, bạn muốn quay ngược thời gian để gặp lại cậu ấy một lần không?

Nếu là tôi, câu trả lời sẽ luôn là có. Khi ấy nhìn bạn bè cùng trang lứa đều rất rụt rè, nhút nhát, không dám bày tỏ lòng mình. Chỉ biết lặng lẽ giấu tình vào trong cảm rồi vụng trộm nhìn người ấy từ xa. Một cái nhìn lướt của người thầm thương thôi cũng đủ thấy yêu đời.

Có lẽ, điều tiếc nuối nhất là như vậy.

Mối tình đầu của tôi

Còn thanh xuân của tôi lại trọn vẹn hơn một chút. Tôi không yêu đơn phương, tôi có một mối tình đầu vô cùng đẹp trong suốt 3 năm học. Hồi ấy, chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm khiến bạn bè nhìn vào đều ngưỡng mộ. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao điều tuyệt diệu đầu tiên: cậu ấy đã cùng tôi đến trường mỗi ngày, cùng tôi rong ruổi ăn vặt khắp cả thành phố. Những cái nắm tay e dè. Những nụ hôn phớt nhẹ đầy ngại ngùng hay thậm chí là cãi nhau vì đôi ba chuyện cỏn con…

Vì vậy, đối với tôi, cậu ấy là của năm đó là người tuyệt vời nhất. Lúc vui, lúc buồn, và cả những lúc tôi đau khổ tột cùng, chàng trai ấy vẫn luôn sẵn sàng bên cạnh động viên, an ủi. Chính vì thế, hạnh phúc của tôi là có cậu ấy bên cạnh.

Tuổi trẻ của tôi vì gặp cậu mà trở nên không còn vô nghĩa.

Tuổi học trò của tôi vì gặp cậu mà lại có thêm một kỷ niệm khó quên.

2.2 Mộng mơ về “một ngày nào đó…”

Thanh xuân năm ấy, lớp chúng tôi đã cùng nhau cố gắng rất nhiều. Tuy áp lực học hành, thi cử nặng nề nhưng vẫn không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để xây dựng những kỷ niệm. Bọn trẻ vô tư năm nào đã cùng chung một lời hứa hẹn:

“Một ngày nào đó, dù có chuyện gì xảy ra,tình bạn của chúng ta vẫn đẹp như vậy nhé”.

“Chọn ra một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau họp lớp.”

“Nếu một ngày nào đó, mày gặp khó khăn, tao luôn có mặt”

“Thi đại học xong, một ngày nào đó, chị em chúng mình cùng làm một chuyến Đà Lạt nhé”

“Một ngày nào đó…”

Tuổi học trò
Kỷ niệm tuổi học trò

Đúng là…Ở cái tuổi chưa nếm trải sự đời, chúng tôi hứa hẹn đủ điều. Cứ ngỡ, tương lai sẽ vẫn mãi như vậy. Bạn bè chỉ cần một cú “alo” là có mặt ngay. Rồi mơ đến khi trưởng thành, mối tình đầu sẽ cùng mình kết hôn… Mọi thứ ngày ấy với chúng tôi thật giản đơn.

Ôi! Tuổi học trò, những kỷ niệm ấy, những nụ cười ấy, những ngây ngô đầu đời ấy, làm sao tôi quên được đây?

Rất khó! Vô cùng khó! Tôi không thể!

2.3 Không gì là mãi mãi

Rồi ngày thi tốt nghiệp đã đến. Tất cả chúng tôi đều được nhận tấm vé tiếp theo vào Đại học, thế nhưng trong lòng lại chẳng muốn vui.

Nhớ lại. Năm chúng mình 16 tuổi, bài học đầu tiên cô nói: “Ba năm cấp 3 thật sự rất dài, các em hãy từ từ mà trải nghiệm nó”.

Năm chúng mình 18 tuổi, lời cuối cùng cô lại nghẹn ngào trong tiếc nuối: “Thế là hết rồi đấy, ba năm cấp 3 thực sự ngắn nhỉ?”.

Thật ra, ba năm không phải là ngắn, chỉ là thời gian quá vội vã mà thôi.

Tốt nghiệp rồi, sẽ không còn ở gần nhau nữa. Mỗi đứa một phương trời. Mỗi đứa có một lý tưởng sống khác nhau. Nhưng chúng ta sẽ cùng chung một kỷ niệm. Có được không?…

Gặp gỡ nhau trong giấc mơ mang tên: “Thanh Xuân”. Khi ấy, mỗi người chúng ta như một bông hướng dương, rạng rỡ dưới ánh mặt trời “tuổi trẻ”. Đã trải qua rồi mới biết, dù vui hay buồn, tất cả đều công nhận rằng, đó là những quãng thời gian tươi đẹp nhất, nhiều lưu luyến nhất. Và cũng là những hồi ức sống động và khó phai nhất của đời người.

Chợt tỉnh giấc, ai nấy đều hụt hẫng. Nhận ra rằng, mình đã trưởng thành.

Thời gian ơi, xin hãy trôi chậm lại, để được nhìn 45 mảnh ghép thanh xuân của tôi lâu thêm chút nữa. Và để tôi được nhìn cậu ấy thêm một lần nữa. Có được không?…

Thời gian cứ thế mà trôi. Qua đêm nay, giấc mơ ấy sẽ trở thành ký ức, mặt trời sẽ lại mọc, bầu trời sẽ lại xanh. Chúng ta sẽ tiếp tục hành trình phía trước. Và, khi ngoảnh lại, hãy mỉm cười với tuổi trẻ của chính mình nhé. Có được không?…

Một phần thanh xuân của tôi ơi, cảm ơn các cậu rất nhiều! D30!