Bà ngoại
BLOG Tâm Sự & Tình Cảm

Bà ngoại – Hình dáng một đời không quên

4.5/5 - (4 bình chọn)

Bà ngoại hình như chưa về thăm tôi trong những giấc mơ một lần nào cả. Tôi từng nghe nói, khi mình thấy ai đó trong giấc mơ, nghĩa là người đó đang dần quên đi mình. Có lẽ không chỉ người ở lại mới biết buồn biết nhớ. Người đi cũng mang theo nhiều về những người thân ở một thế giới khác rất nhiều….

1. Những ký ức vui vẻ bên bà ngoại

Tuổi thơ ấm áp

Hình bóng bà ngoại luôn hằng sâu trong tuổi thơ tôi. Bà hay vấn chiếc khăn bạc màu trên đầu. Mỗi lần về thăm, tôi chưa bao giờ thầy bà ngoại ngồi yên một chỗ. Khi thì làm cỏ, khi thì trầm mình dưới ao chỉ vì cháu bà nói muốn ăn ốc.

Bà ngoại cả đời cực vì con vì cháu. Bà tần tảo nuôi lớn mười người con và dùng phần đời còn lại để yêu thương gần hai chục đứa cháu. Chúng tôi về thăm, một tay ngoại quét dọn, lo chỗ ngủ. Những món đồ chúng tôi để không đúng vị trí, bà lại tỉ mỉ xếp vào một góc.

Chiếc võng bà ngoại để lại nơi góc nhà

Hai năm không gặp ngoại….

Chiếc võng bà để lại nằm buồn thiu mãi nơi góc nhà.

Mỗi lần về thăm, không còn bà ngoại, nhà cũng vắng hoe .Nhìn chiếc võng cũ đó, tôi không lần nào ngăn nổi những cảm xúc cứ cuộn lên trong lòng.

Ngày đó, bà hay ngồi trên chiếc võng ấy. Chúng tôi về, bà vỗ vỗ lên võng, móm mém cười:”Lên ngồi với ngoại”.

Dù chúng tôi đều đã lớn, có anh chị đã lập gia đình nữa. Bà ngoại vẫn yêu thương, vẫn ôm hôn, hệt như lúc nhỏ. Bà hay lấy tay mình đo với tay chúng tôi. Tay bà ngoại đen và chai sần. “Tay ngoại rút hết lại, nhức lắm”. Mỗi lần nhớ lại tôi đều bất giác khóc thầm.

Một lần nữa cùng ngồi trên chiếc võng đó, nghe bà ngoại tâm tình, được bà ngoại yêu thương, sau xa vời quá đỗi!

2. Cái nắm tay không quên

Tín hiệu buồn

Những ngày tháng đầu tuổi 19 luôn là phần ký ức đau khổ nhất trong gần hai mươi năm cuộc đời của tôi.

Tôi chỉ mơ hồ nhớ lúc tôi về quê, mọi người bảo bà ngoại nhập viện rồi. Nhưng chỉ là một bệnh nhẹ. Tôi cũng không nghĩ nhiều.

Từ huyện lên tỉnh, từ tỉnh lên Sài Gòn. Tôi cũng không biết vì lý do gì mà mọi thứ lại chuyển biến nhanh vậy.

Vừa bước ra trường sau buổi thi, tôi bắt luôn xe đến thăm bà. Hôm đó tôi không có thẻ, mợ tôi lại đang đưa ngoại đi khám. Tôi vốn đã định quay về, nhưng cuối cùng có một điều gì níu chân tôi lại.

Mợ giúp tôi mượn thẻ thăm của mấy cô gần đó. Còn dặn tôi không được khóc để ngoại đừng lo.

Hơi ấm cuối cùng

Tôi không làm được, không hề làm được.

Khoảnh khắc thấy bà ngoại nằm đó, dây rồi ống thở quấn chằng chịt, nước mắt tôi bắt đầu rơi. Tôi nhìn bà ngoại, nhẹ nhàng thì thầm vào tai bà, báo rằng tôi đến thăm.

Bà ngoại
Bà ngoại thực sự yêu thương chúng ta nhiều lắm

Ánh mắt bà ngoại đỏ hoe tự lúc nào. Những ống thở chằng chịt ngăn không cho bà nói với tôi bất cứ lời nào.

Chỉ nhớ rằng, ngày hôm đó, bà đã nắm tay tôi. Cái nắm tay rất chặt, như thay cho tất cả những lời bà muốn nói. Năm ngày sau đó, bà mãi mãi bỏ lại chúng tôi…

Tôi không còn nhớ mình đã trải qua khoảng thời gian đó thế nào. Hình như tôi đã ốm đi rất nhiều.

Rất nhiều những ngày tháng sau này, đêm về của tôi chỉ có nước mắt. Ngày về thăm quê hương, không ai ngồi trên chiếc võng đó đợi tôi nữa rồi!

3. Yêu thương còn đó

Ngày tháng được bà yêu thương mịt mờ lùi xa. Trong lòng tôi như có một lỗ trống mà cả đời cũng không thể lấp đầy nổi.

Nếu ai hỏi động lực để tôi của hiện tại cố gắng là gì? Đó là những yêu thương bà ngoại để lại, là những lời hứa chưa trọn vẹn.

Tôi chưa có cơ hội dùng những đồng tiền mình kiếm ra lì xì chưa bà. Sự nghiệp cũng chưa đến đâu. Những yêu thương bà ngoại dành cho tôi vẫn còn ấm áp như mới ngày hôm qua. Người đi rồi, tôi càng không thể thất hứa.

Năm tháng đó, có một đứa nhóc khóc rất nhiều vì nhớ bà. Có một đứa nhóc đã rất hối hận vì không thể làm kịp những gì mà nó hứa. Và hiện tại đứa nhóc đó không được phép khiến mình phải hối hận vì bất cứ lý do nào nữa.

Hai mươi năm đầu đời, nếu nói tôi đã gặp được điều gì đẹp đẽ nhất. Đó là bà ngoại, là sự ấm áp bà dành cho tôi. Là nỗi nhớ khôn nguôi như một sự nhắc nhở mình phải cố gắng sống thật tốt.

Nếu cậu là một người lạ đi ngang đây. Mong rằng nếu cậu còn được bà yêu thương, hãy trân trọng bà nhiều một chút. Bà thật sự yêu chúng ta nhiều lắm, nhiều hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này…

Xem thêm: Quê hương trong nỗi nhớ